0 chữ
Chương 32
Chương 32: Thần Chủng
Bạch Thính và Nguyên Bảo sạch chỗ đồ ăn mới đem lên, rồi cuộn tròn trên sofa thư giãn tiêu cơm.
Một lúc sau, có người hầu mang máy tính bảng đến, nói là Kỷ Huyền bảo đưa cho cậu để cậu chọn mua đồ trang trí phòng.
Thế là Bạch Thính và Nguyên Bảo lại hào hứng, chụm lại ríu rít chọn đồ.
Rồng con lại lên máu phản nghịch, cứ tranh màu với Bạch Thính, mà Bạch Thính cũng không phải dạng vừa, càng cố sức phản nghịch hơn. Thế là một người một rồng, cuộn tròn trên sofa, cãi nhau chí chóe hệt như trẻ con.
Trên tầng, trong thư phòng, Kỷ Huyền quan sát một lát, rồi tắt video giám sát phòng khách.
Sau đó, hắn gỡ bỏ chế độ chặn truyền thông tin của biệt thự.
Hắn gần như chưa gỡ bỏ chế độ phong tỏa thông tin được bao lâu thì ở khu biệt thự mang đậm phong cách cổ xưa, cách xa nhà hắn, một đám người liền tiến hành xâm nhập vào mạng lưới thông tin của biệt thự, lấy ra video giám sát.
Một người quan sát video mới lấy về một lúc, sau đó cầm lấy tài liệu, xoay người vội vàng đi về phía chính sảnh.
"Nhị gia, vừa rồi đội kỹ thuật đã xâm nhập thành công vào hệ thống giám sát bên chỗ ở của đại thiếu gia."
"Đúng như chúng ta điều tra trước đó, đại thiếu gia quả thật đã đồng ý hôn ước với nhà họ Bạch. Hơn nữa hình như cả hai đã dọn đến sống chung."
Người đàn ông trung niên được gọi là Nhị gia chính là Kỷ Chí, là chú hai của Kỷ Huyền. Kỷ Chí mặt tròn mắt nhỏ, lúc nào cũng bày ra bộ mặt hiền hòa cười tủm tỉm.
Ông ta nhận lấy máy tính bảng từ tay thuộc hạ, mở ra đoạn video đã được tua đến chỗ quan trọng.
Ông ta cúi đầu xem kỹ, rồi cười khẩy một tiếng, "Ôi chao, chân của cháu còn chưa khỏi cơ mà, cháu trai cả."
"Tôi đã nói với cha rồi, không cần lo lắng về nó."
"Nhà họ Bạch bây giờ chẳng còn ai ra hồn, bao quan hệ xưa với đám người bên Hội thuật sĩ cũng đứt đoạn gần hết, bọn chúng có thể lật được trời chắc. Vậy mà cha cứ suốt ngày lo lắng việc dẫn đến cái chết của anh cả năm xưa bị người mò ra."
"Hửm? Đây không phải Bạch Nghiên?" Khi ông ta nhìn thấy chàng trai xinh đẹp, trắng trẻo, thanh tú trong hình, ánh mắt dừng lại, nghi hoặc.
Thuộc hạ nhanh chóng giải thích, "Không phải, đây là con trai ruột mà Bạch Lâm tìm về, thể chất của cậu ta mới là cực âm."
"Vậy thì cậu ta càng chẳng có tác dụng gì. Lão già họ Bạch bên kia chắc tức chết luôn rồi ha. Trông nó còn yếu ớt hơn cả Bạch Nghiên, chỉ được cái mặt đẹp." Kỷ Chí khinh thường tiếp tục xem, cảm thấy không cần phải lo lắng.
"Tiếp tục theo dõi. Tôi đi báo cho cha."
"Vâng."
Kỷ Chí đã lâu không thấy Thần Chủng, không biết tiến độ đến đâu rồi.
Dù cho những kẻ đã sập bẫy có may mắn thoát chết đi nữa, nhưng nỗi sợ hãi, sự vùng vẫy trong tuyệt vọng trước đó của chúng vẫn trở thành dinh dưỡng nuôi Thần Chủng, có điều hiệu quả không bằng việc nuôi trực tiếp bằng mạng người.
Nhưng cũng hết cách rồi, dạo gần đây hơi gϊếŧ người khá khó. Mấy ngày trước nhà họ Kỷ tốn công tốn sức đặt bẫy ở trường học, kết quả chưa thu hoạch được gì đã bị Hội thuật sĩ đánh hơi ra được rồi kéo quân đến phá mất.
Hơn nữa, ngoài mặt, nhà họ Kỷ vẫn là gia tộc huyền học được người trong giới tôn sùng, cha ông không muốn bí mật của họ lộ ra, chưa kể gần đây Kỷ Huyền và nhà họ Bạch qua lại gần gũi, nên vẫn trì hoãn tiến độ.
Nhưng Kỷ Chi lại cảm thấy ông bô đang lo quá xa rồi. Anh cả ông chết đã lâu, xác cũng mục thành phân bón luôn rồi, có thể làm ra chuyện gì được chứ. Còn bọn họ thì khác, với sức mạnh của Thần Chủng, bọn họ sớm sẽ đạt được trường sinh bất lão.
Một lúc sau, có người hầu mang máy tính bảng đến, nói là Kỷ Huyền bảo đưa cho cậu để cậu chọn mua đồ trang trí phòng.
Thế là Bạch Thính và Nguyên Bảo lại hào hứng, chụm lại ríu rít chọn đồ.
Rồng con lại lên máu phản nghịch, cứ tranh màu với Bạch Thính, mà Bạch Thính cũng không phải dạng vừa, càng cố sức phản nghịch hơn. Thế là một người một rồng, cuộn tròn trên sofa, cãi nhau chí chóe hệt như trẻ con.
Trên tầng, trong thư phòng, Kỷ Huyền quan sát một lát, rồi tắt video giám sát phòng khách.
Sau đó, hắn gỡ bỏ chế độ chặn truyền thông tin của biệt thự.
Hắn gần như chưa gỡ bỏ chế độ phong tỏa thông tin được bao lâu thì ở khu biệt thự mang đậm phong cách cổ xưa, cách xa nhà hắn, một đám người liền tiến hành xâm nhập vào mạng lưới thông tin của biệt thự, lấy ra video giám sát.
"Nhị gia, vừa rồi đội kỹ thuật đã xâm nhập thành công vào hệ thống giám sát bên chỗ ở của đại thiếu gia."
"Đúng như chúng ta điều tra trước đó, đại thiếu gia quả thật đã đồng ý hôn ước với nhà họ Bạch. Hơn nữa hình như cả hai đã dọn đến sống chung."
Người đàn ông trung niên được gọi là Nhị gia chính là Kỷ Chí, là chú hai của Kỷ Huyền. Kỷ Chí mặt tròn mắt nhỏ, lúc nào cũng bày ra bộ mặt hiền hòa cười tủm tỉm.
Ông ta nhận lấy máy tính bảng từ tay thuộc hạ, mở ra đoạn video đã được tua đến chỗ quan trọng.
Ông ta cúi đầu xem kỹ, rồi cười khẩy một tiếng, "Ôi chao, chân của cháu còn chưa khỏi cơ mà, cháu trai cả."
"Tôi đã nói với cha rồi, không cần lo lắng về nó."
"Hửm? Đây không phải Bạch Nghiên?" Khi ông ta nhìn thấy chàng trai xinh đẹp, trắng trẻo, thanh tú trong hình, ánh mắt dừng lại, nghi hoặc.
Thuộc hạ nhanh chóng giải thích, "Không phải, đây là con trai ruột mà Bạch Lâm tìm về, thể chất của cậu ta mới là cực âm."
"Vậy thì cậu ta càng chẳng có tác dụng gì. Lão già họ Bạch bên kia chắc tức chết luôn rồi ha. Trông nó còn yếu ớt hơn cả Bạch Nghiên, chỉ được cái mặt đẹp." Kỷ Chí khinh thường tiếp tục xem, cảm thấy không cần phải lo lắng.
"Tiếp tục theo dõi. Tôi đi báo cho cha."
Kỷ Chí đã lâu không thấy Thần Chủng, không biết tiến độ đến đâu rồi.
Dù cho những kẻ đã sập bẫy có may mắn thoát chết đi nữa, nhưng nỗi sợ hãi, sự vùng vẫy trong tuyệt vọng trước đó của chúng vẫn trở thành dinh dưỡng nuôi Thần Chủng, có điều hiệu quả không bằng việc nuôi trực tiếp bằng mạng người.
Nhưng cũng hết cách rồi, dạo gần đây hơi gϊếŧ người khá khó. Mấy ngày trước nhà họ Kỷ tốn công tốn sức đặt bẫy ở trường học, kết quả chưa thu hoạch được gì đã bị Hội thuật sĩ đánh hơi ra được rồi kéo quân đến phá mất.
Hơn nữa, ngoài mặt, nhà họ Kỷ vẫn là gia tộc huyền học được người trong giới tôn sùng, cha ông không muốn bí mật của họ lộ ra, chưa kể gần đây Kỷ Huyền và nhà họ Bạch qua lại gần gũi, nên vẫn trì hoãn tiến độ.
Nhưng Kỷ Chi lại cảm thấy ông bô đang lo quá xa rồi. Anh cả ông chết đã lâu, xác cũng mục thành phân bón luôn rồi, có thể làm ra chuyện gì được chứ. Còn bọn họ thì khác, với sức mạnh của Thần Chủng, bọn họ sớm sẽ đạt được trường sinh bất lão.
8
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
