0 chữ
Chương 31
Chương 31: Được đằng chân lân đằng đầu
Thế là Bạch Thính thật sự không khách sáo nữa, cậu trực tiếp nói với người hầu mình muốn ăn gì, rồi lại gọi thêm một phần cho rồng con.
Một người hầu gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, hai người khác thì dọn dẹp hết những đĩa trống trên bàn, lau dọn sạch sẽ, chỉ để lại bình hoa hồng tươi còn đọng sương ở giữa bàn.
Bây giờ trong phòng ăn chỉ còn lại hai người họ, Kỷ Huyền khoanh tay đặt trên bàn, dường như định ngồi cùng Bạch Thính.
Ánh sáng từ cửa sổ lớn phía sau lưng khiến cả người hắn càng thêm u ám trầm mặc.
Bạch Thính cảm thấy Tà Thần diệt thế cũng không tệ như cậu tưởng, ít ra thì đến lúc này hắn vẫn khá ôn hòa và có thể nói đạo lý được.
Tình huống này, kết hợp với những lời Kỷ Huyền vừa nói, lại càng thích hợp để cậu được đằng chân lân đằng đầu.
Bạch Thính đặt rồng con lên bàn, gác một tay lên bàn, nằm soài ra bài nhìn Kỷ Huyền, "Anh Kỷ Huyền, tôi còn một việc nữa muốn nhờ nữa."
"Cứ nói." Kỷ Huyền ngẩng lên nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu.
"Thì là, tôi có thể sửa sang lại phòng ngủ của mình không?"
Nghe thấy yêu cầu này, Kỷ Huyền lập tức nhớ đến cách bài trí trong nhà cậu, quả thật khác biệt rất lớn so với nơi này.
"Tôi sẽ không làm gì quá mức đâu, chỉ là mua vài đồ linh tinh về thôi." Ví dụ như những món đồ trang trí xinh đẹp, ga trải giường màu sắc tươi sáng,…
"Được. Cần gì, cậu cứ nói trực tiếp với người của tôi, họ sẽ mang đến." Đối với Kỷ Huyền, đây không phải là yêu cầu gì to tát.
"Thích thứ gì thì bảo họ mua, không cần để ý đến giá cả."
Bạch Thính không nhịn được ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Kỷ Huyền, trên mặt mang theo chút vẻ sùng bái, giọng nói trong trẻo, "Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh Kỷ Huyền."
Không cần để ý đến giá cả! Tức là, không cần tự bỏ tiền!
Tuy Kỷ Huyền cho phép cậu gọi mình như vậy, nhưng mỗi lần nghe cậu gọi, hắn vẫn luôn cảm thấy cách xưng hô này quá thân mật.
Bởi không muốn nghe cậu lại gọi rồi lải nhải linh tinh, nên hắn mới đồng ý nhanh như vậy. Kỷ Huyền cũng hy vọng đối phương dừng lại ở đây, đừng bám dính người quá.
—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đầu bếp làm việc khá năng suất, món ăn nhanh chóng được đem lên. Đồ vừa lên, một người một rồng lập tức lại cắm cúi ăn, động tác đồng bộ, trông vừa khôi hài vừa đáng yêu đến lạ.
Khi cậu cúi xuống, mái tóc đen tỉa layer kiểu wolfcut cũng rũ xuống, che khuất một bên mặt, để lộ dái tai trắng nõn. Hai má phồng lên nhai nhóp nhép.
Cánh tay thon dài, làn da trắng mịn, trông có vẻ yếu ớt và mỏng manh.
Đợi một lát, Kỷ Huyền quyết dịnh không nán lại nữa. Hắn báo cậu một tiếng rồi đi lên tầng.
Lúc ấy, Bạch Thính đang ngậm thìa, ngẩng đầu lên đáp lại một tiếng ú ớ, lúm đồng tiền hiện rõ theo đường cong khóe môi.
Kỷ Huyền khẽ xoa đầu ngón tay, không nói gì thêm, đẩy xe lăn rời đi.
Nghe thấy tiếng xe lăn khuất xa, Nguyên Bảo mới ngẩng đầu lên khỏi bát, "Tui cảm thấy, hắn ta cũng không tồi đâu.”
Bạch Thính "Hửm?" một tiếng, "Đương nhiên rồi."
"Không phải trước đây lúc nào nhóc cũng kè kè bên anh trai à? Hai người họ là bạn mà giờ nhóc mới biết người ta tốt sao?”
Nguyên Bảo sờ sờ chiếc nhẫn khảm đá quý trên móng vuốt, "... Tui không rõ nữa. tui thấy Nghiên Nghiên đối với hắn khá khách khí, không giống như đối với cậu.”
Rồng con nói chuyện không hề câu nệ, miệng ngọt lại còn biết lấy lòng người khác.
Bạch Thính nghe ra ý tứ trong lời nói của Nguyên Bảo, cậu hừ một tiếng rồi im lặng.
Nhóc con miệng còn hôi sữa thì biết gì chứ, với kiểu người lạnh lùng như Kỷ Huyền thì phải nhiệt tình mới được, nếu không thì chẳng được gì đâu.
Một người hầu gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, hai người khác thì dọn dẹp hết những đĩa trống trên bàn, lau dọn sạch sẽ, chỉ để lại bình hoa hồng tươi còn đọng sương ở giữa bàn.
Bây giờ trong phòng ăn chỉ còn lại hai người họ, Kỷ Huyền khoanh tay đặt trên bàn, dường như định ngồi cùng Bạch Thính.
Ánh sáng từ cửa sổ lớn phía sau lưng khiến cả người hắn càng thêm u ám trầm mặc.
Bạch Thính cảm thấy Tà Thần diệt thế cũng không tệ như cậu tưởng, ít ra thì đến lúc này hắn vẫn khá ôn hòa và có thể nói đạo lý được.
Tình huống này, kết hợp với những lời Kỷ Huyền vừa nói, lại càng thích hợp để cậu được đằng chân lân đằng đầu.
"Cứ nói." Kỷ Huyền ngẩng lên nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu.
"Thì là, tôi có thể sửa sang lại phòng ngủ của mình không?"
Nghe thấy yêu cầu này, Kỷ Huyền lập tức nhớ đến cách bài trí trong nhà cậu, quả thật khác biệt rất lớn so với nơi này.
"Tôi sẽ không làm gì quá mức đâu, chỉ là mua vài đồ linh tinh về thôi." Ví dụ như những món đồ trang trí xinh đẹp, ga trải giường màu sắc tươi sáng,…
"Được. Cần gì, cậu cứ nói trực tiếp với người của tôi, họ sẽ mang đến." Đối với Kỷ Huyền, đây không phải là yêu cầu gì to tát.
"Thích thứ gì thì bảo họ mua, không cần để ý đến giá cả."
Bạch Thính không nhịn được ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Kỷ Huyền, trên mặt mang theo chút vẻ sùng bái, giọng nói trong trẻo, "Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh Kỷ Huyền."
Tuy Kỷ Huyền cho phép cậu gọi mình như vậy, nhưng mỗi lần nghe cậu gọi, hắn vẫn luôn cảm thấy cách xưng hô này quá thân mật.
Bởi không muốn nghe cậu lại gọi rồi lải nhải linh tinh, nên hắn mới đồng ý nhanh như vậy. Kỷ Huyền cũng hy vọng đối phương dừng lại ở đây, đừng bám dính người quá.
—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đầu bếp làm việc khá năng suất, món ăn nhanh chóng được đem lên. Đồ vừa lên, một người một rồng lập tức lại cắm cúi ăn, động tác đồng bộ, trông vừa khôi hài vừa đáng yêu đến lạ.
Khi cậu cúi xuống, mái tóc đen tỉa layer kiểu wolfcut cũng rũ xuống, che khuất một bên mặt, để lộ dái tai trắng nõn. Hai má phồng lên nhai nhóp nhép.
Đợi một lát, Kỷ Huyền quyết dịnh không nán lại nữa. Hắn báo cậu một tiếng rồi đi lên tầng.
Lúc ấy, Bạch Thính đang ngậm thìa, ngẩng đầu lên đáp lại một tiếng ú ớ, lúm đồng tiền hiện rõ theo đường cong khóe môi.
Kỷ Huyền khẽ xoa đầu ngón tay, không nói gì thêm, đẩy xe lăn rời đi.
Nghe thấy tiếng xe lăn khuất xa, Nguyên Bảo mới ngẩng đầu lên khỏi bát, "Tui cảm thấy, hắn ta cũng không tồi đâu.”
Bạch Thính "Hửm?" một tiếng, "Đương nhiên rồi."
"Không phải trước đây lúc nào nhóc cũng kè kè bên anh trai à? Hai người họ là bạn mà giờ nhóc mới biết người ta tốt sao?”
Nguyên Bảo sờ sờ chiếc nhẫn khảm đá quý trên móng vuốt, "... Tui không rõ nữa. tui thấy Nghiên Nghiên đối với hắn khá khách khí, không giống như đối với cậu.”
Rồng con nói chuyện không hề câu nệ, miệng ngọt lại còn biết lấy lòng người khác.
Bạch Thính nghe ra ý tứ trong lời nói của Nguyên Bảo, cậu hừ một tiếng rồi im lặng.
Nhóc con miệng còn hôi sữa thì biết gì chứ, với kiểu người lạnh lùng như Kỷ Huyền thì phải nhiệt tình mới được, nếu không thì chẳng được gì đâu.
8
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
