TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 61
Chương 61

Hạ Lĩnh đợi một lát, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Giang Cảnh Chi đang mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một kiện áo choàng rộng rãi, một tay chống trán ngồi sau bàn làm việc.

Mày kiếm của hắn cau chặt, vẻ mặt không được tốt cho lắm.

Y hỏi: “Điện hạ tối qua không nghỉ ngơi tốt sao?”

Hắn đâu phải không nghỉ ngơi tốt, rõ ràng là đã mộng mị cả đêm.

Trong mộng, vết thương của hắn rất nặng, nằm trong một căn phòng tồi tàn nhưng sạch sẽ. Bên cạnh chính là khung cửa sổ đang được chống lên.

Qua khung cửa sổ, hắn có thể trông thấy sân viện bên ngoài đơn sơ cùng cây hạnh trĩu những quả vàng óng trong sân.

Có một cô nương ăn vận giản dị đang nhón chân dưới gốc cây hái hạnh.

Mái tóc đen nhánh tết thành hai bím, từ bờ vai rủ xuống ngang hông, đung đưa theo mỗi động tác của nàng.

Nàng hái hạnh xong, rửa sạch rồi bưng đưa cho hắn.

Giang Cảnh Chi vốn không ưa hạnh, trong mộng cũng không ngoại lệ.

Nàng hiền lành đặt quả hạnh sang một bên. Chẳng bao lâu sau, lại bưng vào một bát canh khác.

Đó là canh bồ câu tẩm bổ, song mùi vị quả thực khó lòng nuốt trôi.

Có sự đối chiếu, mùi vị tốt xấu càng trở nên rõ ràng.

Hắn đặt chén canh sang một bên, rồi vươn tay định lấy quả hạnh.

Song vết thương của hắn lành không tốt, động tác nâng tay đã kéo căng vết thương ở bụng.

Cánh tay chợt lệch đi, bát canh bị hất đổ xuống đất, mảnh sứ vỡ cùng nước canh bắn tung tóe khắp sàn.

Nàng nghe tiếng động bèn bước vào, thoáng ngẩn ra, sau đó lại lặng lẽ không nói tiếng nào bắt tay vào dọn dẹp.

Giấc mộng vô cùng bình đạm, thế mà Giang Cảnh Chi lại tỉnh giấc giữa đêm khuya.

Trong đầu hắn không ngừng tái hiện những mảnh ký ức vụn vặt ấy, đồng thời lặng lẽ cảm nhận cảm giác đói còn sót lại từ trong mộng.

——Sau khi nàng lặng lẽ không nói tiếng nào dọn dẹp xong, ròng rã suốt hai ngày liền, không hề đưa cho hắn thêm bất kỳ thức ăn nào.

Nàng đang dùng hành động để nói cho hắn biết: Không muốn ăn, vậy thì cứ chịu đói!

Chưa từng có ai dám đối đãi với hắn như thế, đáng lẽ hắn phải giận dữ vô cùng.

Nhưng không hiểu vì sao, lúc tỉnh giấc, l*иg ngực hắn lại nóng lên, tràn ngập một cảm giác vô cùng quái lạ.

Còn lý do hắn lại nằm mơ giấc mộng này, căn nguyên chính là do bát canh mà Tạ Nghi Chu đã đưa tới tối qua.

Chính là bát canh có mùi vị nhạt nhẽo ấy, bát canh mà hắn chỉ mới nếm thử một ngụm.

Kể từ sau giấc mộng đêm đó, trong lòng Giang Cảnh Chi liền vương vấn một luồng xúc cảm khó lòng diễn tả.

Hắn muốn thuận theo luồng cảm xúc mơ hồ này để đào sâu tìm hiểu, song lý trí lại mách bảo hắn rằng nỗi băn khoăn hoang đường này nhất định phải kịp thời ngăn lại.

Giang Cảnh Chi bị giấc mộng kia ảnh hưởng, tâm tư bất an.

Sau khi xử lý công vụ một lát, hắn chợt dừng lại, tự lẩm bẩm: “Đã yên bình lâu như vậy, xem ra nên có chút biến động rồi.”

Hạ Lĩnh vẫn túc trực một bên. Nghe lời ấy, thân y chợt căng thẳng, vội hỏi: “Điện hạ chuẩn bị động thủ rồi ư?”

“Dù sao cũng phải làm rõ ràng mọi chuyện.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Còn Tạ Nghi Chu ở bên kia, hoàn toàn không hay biết một bát canh kia lại gây ra ảnh hưởng lớn đến Giang Cảnh Chi dường nào.

Lúc nàng đang suy tính tình hình hiện tại, thị vệ bỗng nhiên đến truyền lời, nói Tạ phu nhân đã được Thái tử ân chuẩn, đặc biệt đến thăm nàng.

Đông cung canh gác sâm nghiêm, để tránh lại xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào, ba vị đại phu Tạ Nghi Chu, Tống Lê Sam, La Khải Minh toàn bộ đều bị cấm túc, hoàn toàn không có bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài.

1

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.