TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Chương 60

Nàng đều không quen, đoán người trước khả năng là hoàng đế phái đến thăm Thái tử, người sau đoán chừng là thuộc quan đến bàn việc.

Những người này rời đi sau, nàng được mời vào.

Trong phòng đèn nến sáng rực, Giang Cảnh Chi đang ở sau án thư phê duyệt văn thư, trông thấy Tạ Nghi Chu, hắn đặt bút xuống, nhàn nhạt nói: "Phụ hoàng phái nội thị đến đây, đã thay thuốc trị thương cho cô rồi, hôm nay sẽ không làm phiền cô nương nữa."

Tạ Nghi Chu "Ồ" một tiếng, hơi do dự một chút, nói: "Thần nữ vì Điện hạ... đã hầm canh, có lẽ có ích cho vết thương hồi phục."

Giang Cảnh Chi nhướn mày: "Tam tiểu thư và Lê Sam cô nương quả thật ăn ý, lại không hẹn mà gặp cùng đưa canh đến."

Tạ Nghi Chu: "À..."

Tống Lê Sam đã tranh đi trước nàng đưa canh cho Giang Cảnh Chi rồi sao?

...

Chẳng lẽ đây là thủ đoạn tranh đấu hậu trạch?

Chén canh trong tay Tạ Nghi Chu đột nhiên hơi nóng bỏng tay, nàng lùi về sau một bước nhỏ, nói: "Vậy thần nữ..."

"Để xuống đi."

Tạ Nghi Chu đặt chén canh xuống, cáo lui, nhanh chóng rời đi.

Trên đường quay về, nàng xách đèn l*иg, nhìn cái bóng của mình chao qua chao lại dưới chân, trong lòng hơi chán nản.

Quả nhiên không nên tin lời quỷ quái của Lâm Kiều, lơ ngơ đυ.ng phải lại bị Tống Lê Sam coi như đối thủ, làm trò lúng túng trước mặt Giang Cảnh Chi, còn phí công một chén canh.

Giang Cảnh Chi chắc chắn sẽ không uống canh của nàng.

Tài nấu nướng của nàng là sau khi rời Tạ gia tự mình mày mò ra, hương vị khác với do thiện phòng trong phủ đưa tới, nhưng Tạ Nghi Chu không kén chọn, ăn được là được, chỉ có Quỷ đói nhiều lần kén cá chọn canh.

Lúc đầu Tạ Nghi Chu còn chiều theo hắn, cho đến một lần nàng cố ý hầm canh bồ câu non tẩm bổ, lại bị Quỷ đói hất đổ cả chén.

Hắn có thể chê đồ ăn nàng làm khó ăn, có thể nói nàng tay nghề kém, nhưng không thể lãng phí lương thực của nàng.

Tạ Nghi Chu thật sự tức giận, xoay người đi ra ngoài, suốt hai ngày không thèm đếm xỉa đến hắn.

Trước đây Tạ Nghi Chu chê Quỷ đói kén ăn, bây giờ nghĩ lại, người ta là Thái tử ăn sơn hào hải vị lớn lên, khẩu vị kén chọn một chút, cũng là lẽ đương nhiên.

Hắn chắc chắn sẽ không uống canh của nàng.

Tạ Nghi Chu vô cùng hối hận, bởi vì chén canh này, nàng không chỉ lãng phí thức ăn, còn rước họa vào thân với Tống Lê Sam.

Quả nhiên không thể làm chuyện xảo ngôn lệnh sắc.

.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Giang Cảnh Chi gọi Hạ Lĩnh đến, hỏi tình hình mấy vị đại phu ở hậu viện.

“La Khải Minh hai ngày trước sau khi xảy ra khẩu chiến với Tống Lê Sam, liền không ra ngoài nữa, suốt ngày nghiên cứu sách y do Thái y viện gửi đến. Hôm nay gã tiểu tớ bên cạnh Tạ Nghi Chu qua đó một chuyến, hai người trò chuyện rất lâu.”

“Còn bên Tạ Nghi Chu, ngoài gã tiểu tớ hiếu động ra, cũng chẳng có động tĩnh gì đáng kể.”

“Riêng Tống Lê Sam thì chưa từng yên tĩnh. Mấy ngày nay, nàng ta lúc thì đánh mất đồ trang sức, lúc thì chế giễu La Khải Minh. Chiều tối hôm qua lại đến thăm Tạ Nghi Chu, tranh trước nàng mang đến một bát canh. Mới rồi, nàng ta lại sang chỗ La Khải Minh nữa rồi…”

“Tối qua, sau khi Tạ Nghi Chu rời đi, nàng đã làm gì?” Giang Cảnh Chi chợt hỏi.

Hạ Lĩnh suy nghĩ một lát, đáp: “Tạ tam tiểu thư dường như không có tâm trạng gì đặc biệt, sau khi trở về chẳng bao lâu đã tắt đèn đi ngủ rồi.”

Nói xong, y im bặt.

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.