TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 62
Chương 62

Vương Huệ Khanh đến quá đỗi đột ngột, Tạ Nghi Chu không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào. Nàng vừa nghe tin xong thì người đã xuất hiện ngay trước mắt.

Vương Huệ Khanh một mình vào phủ.

Ngay khi trông thấy Tạ Nghi Chu, nước mắt bà đã đong đầy khóe mi, nắm lấy tay nàng, vừa nôn nóng vừa giận dữ nói: “Con sao lại hồ đồ đến thế!”

Tạ Nghi Chu cũng cảm thấy mình quả thực hồ đồ rồi.

Giả như ngày đó nàng không nhất thời xúc động mà hiến thuốc, giờ khắc này tuy vẫn không có tự do, nhưng đôi khi vẫn còn có thể ra ngoài dạo chơi.

Còn nay, đã đặt chân đến Đông cung rồi, một bước cũng không thể bước ra ngoài được nữa.

Nhưng không cần đối mặt với người nhà họ Tạ lại khiến lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Nếu được lựa chọn lại lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như vậy.

“… Trước hết là bỏ nhà ra đi, sau đó lại tự ý đi tìm Thái tử.

Con có biết nương lo cho con đến mức nào không?

Con sao lại không thể ngoan ngoãn nghe lời chứ?

Cho dù thật sự có cách cứu Thái tử, chẳng lẽ không thể bàn bạc trước với cha mẹ sao?”

Vương Huệ Khanh nói đến đây thì nghẹn ngào rơi lệ.

Tạ Nghi Chu mặc bà nắm lấy tay, vuốt ve gò má. Nàng tựa vào lòng bà, khẽ nói: “Bất quá chỉ mới nửa tháng thôi mà, có gì đáng để lo lắng đâu ạ?”

“Cái gì mà ‘chỉ mới nửa tháng’!” Vương Huệ Khanh cao giọng: “Con là thiên kim Tạ phủ, bị thị vệ Đông cung bắt vào, giam giữ đã lâu như thế, cho dù là vì chữa bệnh cho Thái tử, đối với danh tiếng của con cũng không tốt!”

“Con muốn nói là, so với mười sáu năm đã qua, nửa tháng này có đáng là gì đâu.”

Mười sáu năm qua chưa từng một lần bận tâm, giờ đây hà tất phải như thế?

Giọng Tạ Nghi Chu thấp lại chậm rãi, gần như bị tiếng Vương Huệ Khanh át đi, song bà vẫn nghe thấy rõ.

Sắc mặt chợt tái mét, run rẩy hỏi: “Con… con có đang trách ta không?”

“Không có gì đáng trách cả.” Tạ Nghi Chu từ trong lòng bà nhẹ nhàng thoát ra, nói: “Con muốn nói là, một mình con sống rất tốt, cũng đã quen rồi, không thích bị người khác can thiệp.”

Đây là lần đầu tiên hai mẹ con nói về chuyện cũ, chỉ vỏn vẹn vài câu, đã khiến Vương Huệ Khanh chịu một đả kích cực lớn.

Bà vẻ mặt đau khổ nói: “Con không thích bị người khác can thiệp ư?

Ta là người khác sao?

Con là máu mủ ruột thịt của ta, ta sao lại không thể can thiệp vào con?

Lẽ nào ta còn muốn hại con ư?”

Những suy nghĩ trong lòng Tạ Nghi Chu đã nói ra, đáng tiếc Vương Huệ Khanh lại không thể nào chấp nhận được.

Ai nấy đều có cái lý của riêng mình. Nàng không giỏi tranh biện với người khác, dứt khoát lần nữa giữ im lặng.

Vương Huệ Khanh lại nói rất nhiều.

Thấy Tạ Nghi Chu luôn không có phản ứng, bà dần dần ngừng rơi lệ, lau nước mắt nói: “Thôi được, không nhắc đến những chuyện đó nữa.

Chỉ nói về Thái tử… Muốn tìm y tìm thuốc chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ là đủ rồi.

Con có biết vì sao Thái tử lại muốn lan truyền chuyện này khắp nơi cho người người đều biết không?”

Bà kéo tay Tạ Nghi Chu lại, nói: “Bởi vì bản thân chuyện đó, chính là một cái bẫy!”

Tạ Nghi Chu đáp: “Con biết.”

“Con không biết!” Vương Huệ Khanh khẳng định: “Vết thương của Thái tử từng được chữa lành.

Tung tin ra ngoài là để kẻ từng chữa trị cho hắn biết được thân phận mà lần nữa xuất hiện, bất kể là vì tiền bạc hay vì quyền lực.”

“Hung thủ cũng có thể nghĩ đến điểm này.

1

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.