0 chữ
Chương 35
Chương 35
"Dì Quyên ơi, nhiều chén đĩa thế này, để cháu rửa cho ạ!" Triệu Trường Phong ngại ngùng nói.
Dì Quyên cười cười: "Cháu cứ lên chơi với Nhược Đường đi! Nhà có máy rửa chén, cho vào là được, không tốn công đâu."
Triệu Trường Phong hít một hơi thật sâu, bảo cậu ta "chơi" với Khương Nhược Đường? Bọn họ có gì để chơi chứ? Chơi với không khí hay là chơi với nhau?
"Cậu theo tôi lên đây, tôi lấy thẻ cầu thủ cho cậu." Khương Nhược Đường nói.
Đúng rồi, đây mới là mục đích cậu ta đến nhà họ Khương.
Cậu ta theo Khương Nhược Đường lên lầu. Khi Khương Nhược Đường mở cửa, nhìn thấy căn phòng rộng rãi sáng sủa kia, Triệu Trường Phong vẫn có chút ghen tị.
Cậu ta sống cùng Triệu Vân Sơ trong một khu chung cư cũ ở trung tâm thành phố. Giá nhà bên ngoài không hề rẻ nhưng căn hộ khá cũ, Triệu Vân Sơ cũng không có thời gian sửa sang.
Phòng của Triệu Trường Phong chỉ bằng một nửa phòng của Khương Nhược Đường, nên phải dùng giường tầng. Hồi cấp hai thì không thấy có vấn đề gì, nhưng lên cấp ba Triệu Trường Phong lớn phổng lên, cả chiều cao lẫn cân nặng đều tăng, mỗi lần trèo lên giường trên, cả chiếc giường đều kêu kẽo kẹt, chính cậu ta cũng nghi ngờ không biết khi nào cái giường đó sẽ sập.
Khương Nhược Đường vừa quay đầu lại, đã thấy Triệu Trường Phong đứng ngay ở cửa.
"Không sao đâu, cậu vào đi."
"Thôi không cần đâu."
"Hửm? Tôi có trọn bộ tạp chí Úp Rổ Thể Thao Toàn Cầu của cả năm nay đấy, cậu muốn tôi bê ra ngoài cho cậu xem à?" Khương Nhược Đường hỏi.
Triệu Trường Phong sững người: “Cậu có cả một năm luôn à?"
"Đúng vậy."
Thực ra là mới mua hôm kia, chiều hôm qua mới giao đến.
Khương Nhược Đường cũng không ngờ hôm nay sẽ dẫn Triệu Trường Phong về nhà.
"Vậy... để tôi bê cho." Triệu Trường Phong cuối cùng cũng không chống lại được sự cám dỗ, bước vào trong.
Không ngờ trên giá sách của Khương Nhược Đường thật sự có hơn chục cuốn tạp chí.
"Vậy cậu ngồi đây xem nhé? Tôi làm bài tập một chút, lát nữa dì Triệu sẽ qua đón cậu về."
"Hả? Tôi xem ở đây á?"
"Đúng vậy. Đợi dì Triệu đến, phát hiện hai chúng ta đoàn kết yêu thương nhau, chắc chắn sẽ rất vui mừng." Khương Nhược Đường vừa nói vừa trải bài tập ra.
Nghe nhắc đến Triệu Vân Sơ, cảm giác chống đối của Triệu Trường Phong lập tức giảm xuống. Cậu ta ngoan ngoãn co người trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Khương Nhược Đường.
Cậu ta tưởng Khương Nhược Đường chỉ làm màu, nhưng không ngờ cậu lại làm bài rất nghiêm túc.
"Cậu không phải là sinh viên nghệ thuật à? Cố gắng như vậy làm gì?"
"Tôi muốn thử xem có thể đỗ vào Học viện Mỹ thuật Thủ đô không. Nhưng điểm chuẩn cho sinh viên nghệ thuật của trường đó cao hơn điểm chuẩn của các trường nhóm hai tận hai mươi điểm." Khương Nhược Đường quay lại nhún vai.
Triệu Trường Phong nghe vậy liền không làm phiền Khương Nhược Đường nữa. Con người cậu ta là vậy, bản thân học không vào, nhưng khi người khác chăm chỉ học hành, cậu ta lại rất tôn trọng, chưa bao giờ có suy nghĩ "tôi học không vào thì cũng không cho cậu học yên".
Dì Quyên mang trái cây vào, có thể thấy là đã chuẩn bị rất đặc biệt, là một đĩa gồm thanh long, dưa lưới và việt quất, đặt ngay trên chiếc bàn trà nhỏ trước mặt Triệu Trường Phong.
"Cuộc sống của cậu cũng được chăm sóc kỹ quá nhỉ." Triệu Trường Phong nói.
Khương Nhược Đường quay lại cười một cái: “Đó là vì có cậu ở đây, nếu không cũng không cầu kỳ như vậy đâu."
Triệu Trường Phong bất cẩn một chút đã ăn hết cả đĩa trái cây. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Khương Nhược Đường.
Ánh đèn bàn giúp Triệu Trường Phong có thể nhìn rõ những sợi lông tơ mịn trên mặt Khương Nhược Đường, hàng mi cụp xuống, trông dịu dàng và yên tĩnh, đột nhiên lại thấy thuận mắt hơn trước đây cả trăm lần.
Dì Quyên cười cười: "Cháu cứ lên chơi với Nhược Đường đi! Nhà có máy rửa chén, cho vào là được, không tốn công đâu."
Triệu Trường Phong hít một hơi thật sâu, bảo cậu ta "chơi" với Khương Nhược Đường? Bọn họ có gì để chơi chứ? Chơi với không khí hay là chơi với nhau?
"Cậu theo tôi lên đây, tôi lấy thẻ cầu thủ cho cậu." Khương Nhược Đường nói.
Đúng rồi, đây mới là mục đích cậu ta đến nhà họ Khương.
Cậu ta theo Khương Nhược Đường lên lầu. Khi Khương Nhược Đường mở cửa, nhìn thấy căn phòng rộng rãi sáng sủa kia, Triệu Trường Phong vẫn có chút ghen tị.
Cậu ta sống cùng Triệu Vân Sơ trong một khu chung cư cũ ở trung tâm thành phố. Giá nhà bên ngoài không hề rẻ nhưng căn hộ khá cũ, Triệu Vân Sơ cũng không có thời gian sửa sang.
Khương Nhược Đường vừa quay đầu lại, đã thấy Triệu Trường Phong đứng ngay ở cửa.
"Không sao đâu, cậu vào đi."
"Thôi không cần đâu."
"Hửm? Tôi có trọn bộ tạp chí Úp Rổ Thể Thao Toàn Cầu của cả năm nay đấy, cậu muốn tôi bê ra ngoài cho cậu xem à?" Khương Nhược Đường hỏi.
Triệu Trường Phong sững người: “Cậu có cả một năm luôn à?"
"Đúng vậy."
Thực ra là mới mua hôm kia, chiều hôm qua mới giao đến.
"Vậy... để tôi bê cho." Triệu Trường Phong cuối cùng cũng không chống lại được sự cám dỗ, bước vào trong.
Không ngờ trên giá sách của Khương Nhược Đường thật sự có hơn chục cuốn tạp chí.
"Vậy cậu ngồi đây xem nhé? Tôi làm bài tập một chút, lát nữa dì Triệu sẽ qua đón cậu về."
"Hả? Tôi xem ở đây á?"
"Đúng vậy. Đợi dì Triệu đến, phát hiện hai chúng ta đoàn kết yêu thương nhau, chắc chắn sẽ rất vui mừng." Khương Nhược Đường vừa nói vừa trải bài tập ra.
Nghe nhắc đến Triệu Vân Sơ, cảm giác chống đối của Triệu Trường Phong lập tức giảm xuống. Cậu ta ngoan ngoãn co người trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Khương Nhược Đường.
Cậu ta tưởng Khương Nhược Đường chỉ làm màu, nhưng không ngờ cậu lại làm bài rất nghiêm túc.
"Tôi muốn thử xem có thể đỗ vào Học viện Mỹ thuật Thủ đô không. Nhưng điểm chuẩn cho sinh viên nghệ thuật của trường đó cao hơn điểm chuẩn của các trường nhóm hai tận hai mươi điểm." Khương Nhược Đường quay lại nhún vai.
Triệu Trường Phong nghe vậy liền không làm phiền Khương Nhược Đường nữa. Con người cậu ta là vậy, bản thân học không vào, nhưng khi người khác chăm chỉ học hành, cậu ta lại rất tôn trọng, chưa bao giờ có suy nghĩ "tôi học không vào thì cũng không cho cậu học yên".
Dì Quyên mang trái cây vào, có thể thấy là đã chuẩn bị rất đặc biệt, là một đĩa gồm thanh long, dưa lưới và việt quất, đặt ngay trên chiếc bàn trà nhỏ trước mặt Triệu Trường Phong.
"Cuộc sống của cậu cũng được chăm sóc kỹ quá nhỉ." Triệu Trường Phong nói.
Khương Nhược Đường quay lại cười một cái: “Đó là vì có cậu ở đây, nếu không cũng không cầu kỳ như vậy đâu."
Triệu Trường Phong bất cẩn một chút đã ăn hết cả đĩa trái cây. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Khương Nhược Đường.
Ánh đèn bàn giúp Triệu Trường Phong có thể nhìn rõ những sợi lông tơ mịn trên mặt Khương Nhược Đường, hàng mi cụp xuống, trông dịu dàng và yên tĩnh, đột nhiên lại thấy thuận mắt hơn trước đây cả trăm lần.
5
0
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
