TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Ví dụ như cậu ta muốn ngồi xuống ghế sofa, Khương Nhược Đường liền liếc mắt ra hiệu "tôi có mời cậu ngồi không?". Cậu ta vừa định nhận ly nước trái cây Khương Hoài Viễn đưa, đã bị Khương Nhược Đường nhanh tay lấy mất, nói rằng cậu ta chơi bóng rổ không uống đồ nhiều đường, uống nước khoáng là được rồi. Ngay cả khi Khương Hoài Viễn mời hai mẹ con ở lại ăn cơm, Khương Nhược Đường chỉ buông một câu "Mọi người ăn đi, con gọi đồ ăn ngoài", thẳng thừng đuổi khách.

Khoảnh khắc mở cửa, những ký ức xa xôi ùa về trong tâm trí Triệu Trường Phong. Cậu ta cảm thấy đầu mình đúng là có vấn đề rồi, sao lại chạy đến đây nữa cơ chứ!

Hay là thôi vậy.

Thẻ cầu thủ của Reggie Miller có quan trọng đến mấy, cũng không quan trọng bằng lòng tự trọng của mình.

"Hay là tôi về..."

Lời của Triệu Trường Phong còn chưa nói xong, Khương Nhược Đường đã mở tủ giày lấy ra một đôi dép lê cho cậu ta, nhìn là biết dép mới.

"Dì Quyên, con dẫn Triệu Trường Phong về rồi. Món thịt viên sư tử hầm xong chưa ạ?" Khương Nhược Đường cao giọng hỏi.

"Xong rồi! Xong rồi! Dì còn làm vịt om bia, sườn bò sốt tiêu đen và tôm xào nữa!"

Nghe đến đây, cổ họng Triệu Trường Phong khẽ động.

Triệu Vân Sơ gần đây toàn tăng ca, cậu ta đã hơn một tháng rồi chưa được ăn cơm nhà.

Cắn răng chịu đựng, xem Khương Nhược Đường còn muốn bày trò gì nữa.

Triệu Trường Phong đi theo sau Khương Nhược Đường vào phòng khách. Cậu thuận tay ném cặp sách lên ghế sofa, còn Triệu Trường Phong thì cúi người xuống, đặt cặp sách ngay ngắn xuống sàn nhà cạnh ghế.

Dì Quyên đã dọn cơm ra. Triệu Trường Phong nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, bỗng cảm thấy lúng túng.

Khương Nhược Đường đẩy cậu ta một cái, thần kinh của Triệu Trường Phong lập tức căng lên: Thôi xong, cậu chủ quả nhiên sắp giở trò rồi!

"Này, đi rửa tay đi chứ!"

"Hả? Ồ..."

Không phải là để châm chọc mình, mà là kêu mình đi rửa tay à?

Triệu Trường Phong đi theo sau Khương Nhược Đường rửa tay, rồi quay lại bàn ăn ngồi xuống.

"Ăn cơm thôi!" Khương Nhược Đường cúi đầu, vừa ăn vừa trò chuyện với dì Quyên.

Chỉ có Triệu Trường Phong là có vẻ lạc lõng. Đĩa tôm xào ở ngay trước mặt Khương Nhược Đường, cậu ta hơi muốn ăn, nhưng lại không dám gắp.

"Này, cậu có xem trận Suns đấu với 76ers tuần trước không? Phút cuối cùng 76ers lội ngược dòng, gay cấn thôi rồi!" Khương Nhược Đường bâng quơ nói.

"Hả? Có xem... Hậu vệ ghi điểm của 76ers đó trong 3 phút ghi liền 18 điểm, quá đỉnh."

Khương Nhược Đường hất cằm, xoay bàn ăn, chuyển đĩa tôm xào đến trước mặt Triệu Trường Phong: “Tuy hậu vệ ghi điểm đó lợi hại, nhưng tôi thấy tiền phong chính có thể bắt được nhiều quả bóng bật bảng như vậy, đó mới là mấu chốt của chiến thắng!"

"Đúng vậy, dưới rổ đúng là cảnh tam anh chiến Lữ Bố, bao nhiêu người vây công mà tên tiền phong chính đó vẫn bắt được hết!"

"Ừm, đúng là một người giữ ải, vạn người không qua nổi! Cậu trong đội chơi ở vị trí nào?"

"Cũng là tiền phong chính."

"Vậy khả năng bắt bóng bật bảng của cậu thế nào?"

"Tôi bốn trận đấu có thể giành được năm danh hiệu vua bắt bóng bật bảng đấy nhé!"

Nói xong, Khương Nhược Đường phá lên cười, Triệu Trường Phong mới nhận ra mình đã nói sai.

"Là năm trận đấu bốn danh hiệu vua bắt bóng bật bảng!"

Trò chuyện cởi mở rồi, Triệu Trường Phong ăn uống cũng không còn gượng gạo nữa. Thêm vào đó dì Quyên cứ liên tục gắp thức ăn cho cậu ta, còn gắp cho cậu ta một viên thịt sư tử to bằng nắm tay.

Đã lâu lắm rồi Triệu Trường Phong mới có một bữa ăn bổ sung nhiều protein đến vậy.

Ăn cơm xong, Triệu Trường Phong mới nhận ra mình đã trò chuyện về bóng rổ với Khương Nhược Đường rất vui vẻ suốt hơn nửa tiếng đồng hồ. Chuyện này đúng là như phơi nắng giữa đêm, không thể tin nổi!

5

0

1 tháng trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.