0 chữ
Chương 36
Chương 36
Rồi Triệu Trường Phong vỗ vỗ vào đầu, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi, lại bị một bữa cơm, một đĩa trái cây, vài cuốn tạp chí mua chuộc.
Cẩn thận đấy! Biết đâu cậu chủ họ Khương đang ấp ủ chiêu gì lớn lắm thì sao?
Lúc này, Khương Hoài Viễn dẫn Triệu Vân Sơ về. Khương Nhược Đường vừa nghe thấy tiếng dì Quyên gọi "Thưa ông, ông đã về" liền lập tức đặt bút và bài tập xuống, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Cậu đứng ở đầu cầu thang, nhìn Triệu Vân Sơ trạc ngoài bốn mươi bước vào.
Trên đầu bà vẫn chưa có sợi tóc bạc nào, lúc chào dì Quyên giọng nói mang theo ý cười, trên mặt là niềm hạnh phúc của người đang chìm đắm trong tình yêu.
Mắt Khương Nhược Đường cay xè, cậu rất muốn lao xuống ôm chầm lấy bà.
Kiếp trước, bà đã vì cậu mà trả giá quá nhiều, nhưng đến cuối cùng Khương Nhược Đường vẫn không gọi bà một tiếng "mẹ". Bởi vì cậu biết mình chắc chắn sẽ ra đi trước bà, cậu sợ một khi đã gọi, lúc mình rời đi, Triệu Vân Sơ sẽ càng đau lòng hơn.
"Mẹ!" Giọng của Triệu Trường Phong vang lên từ sau lưng Khương Nhược Đường.
Triệu Vân Sơ nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ của hai cậu con trai đứng ở đầu cầu thang, bà hơi sững người, hé miệng như định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Vẫn là Khương Hoài Viễn lên tiếng: "Em xem, anh đã nói hai đứa nó hòa thuận với nhau mà, đây không phải là thật sao? Vừa nãy dì Quyên nói vào đưa trái cây, còn sợ hai đứa nó cãi nhau, nhưng một đứa đọc tạp chí, một đứa làm bài tập, ngoan lắm."
Triệu Vân Sơ vén mấy sợi tóc bên trán, hoài nghi nhìn về phía Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong gãi gãi gáy, trả lời: "Cũng... cũng tạm ạ..."
Triệu Vân Sơ lại nhìn về phía Khương Nhược Đường, khẽ hỏi: "Nhược Đường, con thật sự..."
"Dì Triệu, dì cứ yên tâm đi ăn cơm xem phim với ba con đi ạ. Triệu Trường Phong có trách nhiệm ở lại ăn cơm với con." Khương Nhược Đường tựa vào lan can, nở nụ cười toe toét khoe mười tám cái răng.
Vẻ mặt của Triệu Vân Sơ như thể vừa trút được một tảng đá lớn.
"Ai cần ở lại ăn cơm với cậu chứ!" Triệu Trường Phong cúi đầu, thì thầm với Khương Nhược Đường.
"Cậu ăn cơm hộp ở ngoài, trước khi tốt nghiệp có thể cao đến một mét chín lăm không?"
"Hả?"
"Không phải cậu nói cậu muốn chơi vị trí tiền phong chính à? Đội bóng nào mà tiền phong chính không cao trên một mét chín chứ?"
Triệu Trường Phong như bị trúng tên vào đầu gối, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Tối hôm đó, Triệu Trường Phong theo Triệu Vân Sơ về nhà. Lúc ngồi trên xe, Triệu Vân Sơ hỏi: "Con thật sự hòa thuận với Nhược Đường chứ?"
"Dạ... cũng tạm... ạ..."
"Chú Khương của con nói, Nhược Đường mấy hôm nay như đã trưởng thành, đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện."
"Để xem cậu ta bình thường được mấy ngày."
Giây tiếp theo, Triệu Trường Phong đột nhiên nhận ra mình chưa lấy thẻ cầu thủ!
Nhưng xe đã đi được một đoạn xa, cậu ta không tài nào mặt dày bảo anh Cao quay xe lại được.
Trong lòng cậu ta buồn bực không tả xiết. Mở điện thoại ra thì thấy Khương Nhược Đường lại còn thêm bạn với mình.
Triệu Trường Phong: [Cậu chưa đưa thẻ cầu thủ cho tôi!]
Khương Nhược Đường: [Như vậy lần sau cậu mới chịu về nhà ăn cơm với tôi. icon mặt cười.]
Triệu Trường Phong nghiến răng nghiến lợi: "Đồ lừa đảo!"
Lão tử có lên cơn mới về ăn cơm với cậu!
"Hửm?" Triệu Vân Sơ nhìn về phía con trai.
"Dạ... không có gì, chỉ là có một bạn học nhắn tin nhảm nhí quá."
Cẩn thận đấy! Biết đâu cậu chủ họ Khương đang ấp ủ chiêu gì lớn lắm thì sao?
Lúc này, Khương Hoài Viễn dẫn Triệu Vân Sơ về. Khương Nhược Đường vừa nghe thấy tiếng dì Quyên gọi "Thưa ông, ông đã về" liền lập tức đặt bút và bài tập xuống, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Cậu đứng ở đầu cầu thang, nhìn Triệu Vân Sơ trạc ngoài bốn mươi bước vào.
Trên đầu bà vẫn chưa có sợi tóc bạc nào, lúc chào dì Quyên giọng nói mang theo ý cười, trên mặt là niềm hạnh phúc của người đang chìm đắm trong tình yêu.
Mắt Khương Nhược Đường cay xè, cậu rất muốn lao xuống ôm chầm lấy bà.
Kiếp trước, bà đã vì cậu mà trả giá quá nhiều, nhưng đến cuối cùng Khương Nhược Đường vẫn không gọi bà một tiếng "mẹ". Bởi vì cậu biết mình chắc chắn sẽ ra đi trước bà, cậu sợ một khi đã gọi, lúc mình rời đi, Triệu Vân Sơ sẽ càng đau lòng hơn.
Triệu Vân Sơ nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ của hai cậu con trai đứng ở đầu cầu thang, bà hơi sững người, hé miệng như định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Vẫn là Khương Hoài Viễn lên tiếng: "Em xem, anh đã nói hai đứa nó hòa thuận với nhau mà, đây không phải là thật sao? Vừa nãy dì Quyên nói vào đưa trái cây, còn sợ hai đứa nó cãi nhau, nhưng một đứa đọc tạp chí, một đứa làm bài tập, ngoan lắm."
Triệu Vân Sơ vén mấy sợi tóc bên trán, hoài nghi nhìn về phía Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong gãi gãi gáy, trả lời: "Cũng... cũng tạm ạ..."
Triệu Vân Sơ lại nhìn về phía Khương Nhược Đường, khẽ hỏi: "Nhược Đường, con thật sự..."
"Dì Triệu, dì cứ yên tâm đi ăn cơm xem phim với ba con đi ạ. Triệu Trường Phong có trách nhiệm ở lại ăn cơm với con." Khương Nhược Đường tựa vào lan can, nở nụ cười toe toét khoe mười tám cái răng.
"Ai cần ở lại ăn cơm với cậu chứ!" Triệu Trường Phong cúi đầu, thì thầm với Khương Nhược Đường.
"Cậu ăn cơm hộp ở ngoài, trước khi tốt nghiệp có thể cao đến một mét chín lăm không?"
"Hả?"
"Không phải cậu nói cậu muốn chơi vị trí tiền phong chính à? Đội bóng nào mà tiền phong chính không cao trên một mét chín chứ?"
Triệu Trường Phong như bị trúng tên vào đầu gối, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Tối hôm đó, Triệu Trường Phong theo Triệu Vân Sơ về nhà. Lúc ngồi trên xe, Triệu Vân Sơ hỏi: "Con thật sự hòa thuận với Nhược Đường chứ?"
"Dạ... cũng tạm... ạ..."
"Chú Khương của con nói, Nhược Đường mấy hôm nay như đã trưởng thành, đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện."
"Để xem cậu ta bình thường được mấy ngày."
Nhưng xe đã đi được một đoạn xa, cậu ta không tài nào mặt dày bảo anh Cao quay xe lại được.
Trong lòng cậu ta buồn bực không tả xiết. Mở điện thoại ra thì thấy Khương Nhược Đường lại còn thêm bạn với mình.
Triệu Trường Phong: [Cậu chưa đưa thẻ cầu thủ cho tôi!]
Khương Nhược Đường: [Như vậy lần sau cậu mới chịu về nhà ăn cơm với tôi. icon mặt cười.]
Triệu Trường Phong nghiến răng nghiến lợi: "Đồ lừa đảo!"
Lão tử có lên cơn mới về ăn cơm với cậu!
"Hửm?" Triệu Vân Sơ nhìn về phía con trai.
"Dạ... không có gì, chỉ là có một bạn học nhắn tin nhảm nhí quá."
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
