TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Dù vậy, Triệu Trường Phong vẫn có chút tò mò, nhìn ngó xung quanh.

Khương Nhược Đường ghé sát vào tai giám đốc, thì thầm vài câu. Giám đốc nhìn về phía Triệu Trường Phong, gật gật đầu.

Giám đốc dẫn họ lên tầng hai. Khương Nhược Đường đi dạo giữa những chiếc giường gỗ lớn, còn Triệu Trường Phong thì tỏ vẻ không mấy hứng thú.

"Bạn học này, cháu xem chiếc giường này thế nào? Rất chắc chắn và dày dặn, dù có nhảy disco trên giường cũng không phát ra tiếng cọt kẹt, ổn định lắm nhé."

Nói xong, Triệu Trường Phong được giám đốc mời đến bên giường. Khương Nhược Đường nhảy lùi một bước, nằm thẳng cẳng xuống. Thấy Triệu Trường Phong ngồi bên mép giường với vẻ mặt như nhân viên văn phòng phải tăng ca và chỉ muốn xiên chết ông chủ, cậu liền kéo tay cậu ta một cái.

"Đừng kéo tôi, tôi không ngủ nổi cái giường đắt tiền thế này đâu." Triệu Trường Phong liếc nhìn bảng giá bên cạnh, năm con số, dọa chết người.

"Bây giờ cậu nằm xuống, chẳng phải là đã ngủ trên cái giường đắt tiền này rồi sao?" Khương Nhược Đường lại nhẹ nhàng kéo cậu ta một cái: “Đã đến rồi, nằm thử xem?"

Triệu Trường Phong thở hắt ra một hơi, miễn cưỡng nằm xuống.

Phải nói, đúng là rất ổn định, không hề rung lắc chút nào.

Khương Nhược Đường ngồi dậy, nhìn vóc dáng của Triệu Trường Phong. Chiều dài của chiếc giường này đối với cậu ta, dù có cao đến hai mét vẫn có đủ không gian. Cậu quan sát kỹ biểu cảm của Triệu Trường Phong, loại giường gỗ nguyên khối này có lẽ cậu ta khá thích, trở mình cũng không phát ra tiếng động.

Triệu Trường Phong vừa mở mắt ra, thấy Khương Nhược Đường đang nhìn mình, liền bật dậy.

"Cậu còn muốn xem cái gì nữa? Nhanh lên!"

"Vậy chúng ta đi xem bàn học!"

Khương Nhược Đường nhắm một chiếc bàn học cùng tông màu, ngồi xuống trước bàn: “Thế nào?"

"Kiểu cho mẫu giáo." Triệu Trường Phong liếc một cái rồi quay người đi.

Khương Nhược Đường lại thử thêm vài chiếc bàn nữa, vừa quay người lại đã thấy Triệu Trường Phong đang ngồi trước một chiếc bàn làm từ gỗ óc chó.

Thiết kế của chiếc bàn đó rất đơn giản, nhưng cách bố trí các ngăn đựng đồ lại khá thực dụng, vẻ ngoài cũng thời trang. Quan trọng nhất là bàn có thể điều chỉnh được độ cao.

Chiếc bàn học trong phòng của Triệu Trường Phong hiện tại là mua từ hồi cậu ta học lớp 9, đối với vóc dáng của cậu ta bây giờ thì hơi thấp, dù là chơi game hay đọc sách cũng đều phải gù lưng, sau này cậu ta dọn thẳng cả máy tính lên giường.

Con người cậu ta, hễ gây phiền phức cho người khác thì sẽ không bao giờ lên tiếng. Trong lòng cậu ta, Triệu Vân Sơ thường xuyên tăng ca nuôi gia đình đã rất vất vả rồi. Chuyện nhỏ như chiều cao bàn học không phù hợp, cậu ta chưa bao giờ nhắc đến với mẹ.

Nhưng Khương Nhược Đường lại để trong lòng.

Khương Nhược Đường nghiêng mặt, liền thấy Triệu Trường Phong đang cúi mắt, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh trầm và đặc. Cậu ta sờ sờ kệ đựng đồ bên cạnh, như thể đang tưởng tượng có thể đặt quả bóng rổ của mình vào một trong các ngăn.

Biểu cảm của cậu ta lúc này khiến Khương Nhược Đường chắc chắn rằng, cậu ta rất thích chiếc bàn này.

Khương Nhược Đường ra hiệu bằng mắt với giám đốc, giám đốc lại dẫn họ lên lầu xem thử tủ quần áo.

Đúng là nửa tiếng, Khương Nhược Đường không lãng phí thêm chút thời gian nào, liền dẫn Triệu Trường Phong rời đi.

Lúc ra về, Triệu Trường Phong khẽ phàn nàn: "Bản thân cậu có xem đâu, chỉ đi loanh quanh ở đó."

"Haiz, gϊếŧ thời gian thôi mà."

Khương Nhược Đường dẫn Triệu Trường Phong về nhà.

Lúc bước vào cửa, Triệu Trường Phong có chút do dự. Dù gì thì hồi Tết, khi cậu ta theo mẹ đến chúc Tết, Khương Nhược Đường đã cho cậu ta một trận khó chịu ra mặt.

5

0

1 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.