TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Bầu không khí trong lớp căng như dây đàn, mãi đến khi thầy Tống quay người lại, mọi người mới thở phào một hơi.

Ngay sau đó, thầy Tống bắt đầu giảng bài.

Tiếc là, sự xuất hiện của Bạch Ánh Xuyên khiến cõi lòng của vô số học sinh rục rịch. Mỗi một cử động của cậu ta đều thu hút sự chú ý hơn cả thầy Tống trên bục giảng.

Dù là lúc Bạch Ánh Xuyên bấm bút bi, hay lúc cậu ta vuốt lại mấy sợi tóc mai bên tai, đều níu kéo ánh mắt từ bốn phương tám hướng.

Thầy Tống giảng được hơn nửa tiết, liền phát hiện sự chú ý của cả lớp không đặt vào việc học cho lắm. Thầy thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Khương Nhược Đường.

Chuyện Khương Nhược Đường theo đuổi Bạch Ánh Xuyên, thầy Tống cũng có nghe qua. Trước đây trong giờ toán, Khương Nhược Đường lúc nào cũng hồn bay phách lạc, hôm nay lại đổi tính, như một đóa hoa hướng dương, thầy đi đến đâu, cậu nhìn đến đó.

Thầy Tống dạy Khương Nhược Đường hai năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận được mình trở thành trung tâm vũ trụ của cậu, cái cảm giác được chiều mà sợ (thụ sủng nhược kinh) này phải làm sao đây?

"Khương Nhược Đường, em lên đây giải bài tự luận này. Bài này vẫn tương đối cơ bản."

Đề bài đã được chép trên bảng đen, thầy Tống không cho Khương Nhược Đường mang bài của mình lên. Lâm Lộc lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt quan tâm.

"Nhược Đường... nếu cậu không biết làm thì cứ nói thẳng với thầy Tống."

He he, cậu chưa bao giờ nghĩ tôi có thể làm được, đúng không?

Khương Nhược Đường không để ý đến Lâm Lộc, mà hít một hơi thật sâu rồi bước lên bục giảng, nhận lấy viên phấn từ tay thầy Tống. Cậu từ từ viết xuống dòng đầu tiên.

Thầy Tống cảm thấy có chút khó tin. Nếu là học kỳ trước, Khương Nhược Đường sẽ thẳng tay ném viên phấn đi, đáp lại một câu "Thưa thầy em không biết, thầy cứ giảng luôn đi".

Làm gì có chuyện ngoan ngoãn đứng trên bục giảng như bây giờ?

Khương Nhược Đường nắm viên phấn, trong đầu hồi tưởng lại công thức trên tờ giấy nháp kia, lại viết thêm hai ba dòng. Dù có chút do dự, nhưng thầy Tống không nhịn được mà gật đầu khuyến khích: "Đúng rồi, Khương Nhược Đường, ba bước này đều có điểm rồi. Không vội, em cứ từ từ viết tiếp!"

Khương Nhược Đường bất đắc dĩ cười một tiếng. Cậu có thể tưởng tượng trong mắt thầy Tống, mình bây giờ chắc chắn giống như lãng tử quay đầu, cây sắt nở hoa.

"Cạch, cạch!" Khương Nhược Đường lại tiếp tục viết, cho ra đáp án cuối cùng.

Cậu nhìn về phía thầy Tống. Thầy Tống đẩy gọng kính, im lặng ba giây, rồi lại vỗ tay: "Khương Nhược Đường làm đúng rồi! Điều này cho thấy trong kỳ nghỉ hè, Khương Nhược Đường không hề buông thả bản thân, cũng đã rất cố gắng! Cả lớp cùng vỗ tay nào!"

Tai Khương Nhược Đường đỏ bừng lên, đúng là muốn lấy mạng già của cậu mà!

Đây chỉ là bài cơ bản thôi! Thầy Tống ơi, chỉ là bài cơ bản thôi! Hơn nữa cả kỳ nghỉ hè này em đúng là đã buông thả bản thân, chỉ nghiêm túc được đúng ba ngày thôi!

Thầy cứ thế này kêu cả lớp vỗ tay, sẽ khiến em cảm thấy mình như một thằng ngốc đấy!

Lớp phó học tập môn tiếng Anh Giản Sa ngồi cách đó một lối đi huýt một tiếng sáo nhỏ. Thầy Tống lập tức ho khan một tiếng: “Đang trong giờ học, huýt sáo cái gì."

Khương Nhược Đường đỏ từ cổ đến mang tai. Cậu bước xuống bục giảng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Quy Phàm ngồi ở hàng ghế sau.

Anh cùng các bạn học khác vỗ tay cho cậu, môi vẫn mím chặt, không nhìn ra ý cười hay sự tán thưởng.

Nhưng trong lòng Khương Nhược Đường lại có một sự mong đợi rất đặc biệt. Cậu cảm thấy mình như đã chứng minh được điều gì đó với Lục Quy Phàm, và sự mong đợi này sẽ hóa thành một loại động lực, khiến cậu không ngừng tiến về phía trước, cho đến khi có thể đứng trước mặt anh, để Lục Quy Phàm một lần nữa công nhận mình.

6

0

1 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.