0 chữ
Chương 29
Chương 29
Khương Nhược Đường trở về chỗ ngồi, Lâm Lộc lập tức ghé sát lại: “Nhược Đường, cậu giỏi quá! Kỳ nghỉ hè cậu có mời gia sư không? Hay là đi học thêm ở đâu à?"
"Không có. Bài này là do lớp trưởng vừa dạy thôi." Khương Nhược Đường trả lời.
"Chưa đến mười phút mà lớp trưởng đã dạy cậu hiểu rồi à?" Lâm Lộc lộ ra ánh mắt trêu chọc, nghiêng đầu hỏi: “Có phải cậu giấu tôi lén lút cố gắng không đấy?"
"Nếu là bạn bè thật sự, tôi không cần phải giấu cậu lén lút cố gắng." Khương Nhược Đường cười đáp.
"À... phải ha..." Lâm Lộc khựng lại.
Với tâm tính của Lâm Lộc, e rằng cậu ta sẽ thấy câu nói này mơ hồ khó đoán, phân tích từng chữ để tìm thông tin ẩn giấu.
Thế nhưng chẳng có gì để nghĩ cả, ý trên mặt chữ thôi.
"Cho nên vẫn là lớp trưởng biết giảng bài, giảng một lần là hiểu ngay." Khương Nhược Đường tiếp tục cười.
Bây giờ cậu rất thích thú nhìn dáng vẻ tưởng tượng và suy đoán lung tung của Lâm Lộc.
Tiết học đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc. Khương Nhược Đường lập tức gục xuống bàn, tập trung tinh thần nghe giảng bốn mươi phút đúng là có thể khiến toàn bộ tế bào não chết sạch.
Rốt cuộc là ai đã phát minh ra việc mỗi tiết học lại dài như vậy, căn bản không thể có ai kiên trì nghe giảng cả một ngày... thật là phản nhân loại.
Cách một Lâm Lộc, xung quanh Bạch Ánh Xuyên đã bị các bạn học vây kín. Ai cũng muốn đến gần để chiêm ngưỡng dung nhan thần thánh 360 độ không góc chết trên màn ảnh rộng, được nói với cậu ta một câu cũng đủ khiến họ phấn khích không thôi. Ngay cả học sinh lớp khác cũng chạy đến xem Bạch Ánh Xuyên.
Lâm Lộc bị họ chen lấn đến khó chịu, có một bạn nam mập mạp suýt nữa ngồi lên người cậu ta, làm cậu ta giật nảy mình.
"Nhược Đường, Nhược Đường cậu xem bọn họ kìa... Thế này chẳng phải là bắt Bạch Ánh Xuyên phải kinh doanh cả mười phút ra chơi sao, có để cho cậu ấy nghỉ ngơi không vậy? Ngôi sao thì không có nhân quyền à? Đều là bạn học, sao họ lại không biết tôn trọng thời gian riêng tư của Bạch Ánh Xuyên chứ?"
Nếu là trước đây, Khương Nhược Đường chắc chắn sẽ đứng dậy, dùng lời lẽ châm biếm để đuổi những người này đi.
Nhưng lúc này, Khương Nhược Đường coi như không liên quan đến mình, gục trên bàn ngủ trong một nốt nhạc.
Chạy deadline bài tập ba ngày, còn phải căng não nghe giảng bốn mươi phút, bây giờ mà còn có thể hăng hái tham gia "cuộc chiến bảo vệ Bạch Ánh Xuyên", không đột tử mới là lạ.
Khương Nhược Đường ngủ say đến mức gần như mất đi tri giác.
Lâm Lộc lại lay Khương Nhược Đường một cái, cậu trả lời: "Cậu ra nói với mọi người đi... tôi tin cậu..."
Lâm Lộc há miệng, nhất thời không biết nói gì.
Ngược lại, Triệu Trường Phong ngồi sau lưng họ lại lạnh lùng nói: "Súng máy cũng phải lên đạn, sao cậu cứ luôn nghĩ đến việc đẩy Khương Nhược Đường ra tuyến đầu càn quét vậy?"
"Cậu..." Lâm Lộc quay đầu lại, rồi lại nhìn Khương Nhược Đường: “Nhược Đường, tôi không có ý đó, Triệu Trường Phong cậu ta..."
Khương Nhược Đường ra vẻ ngủ rất say, như không nghe thấy gì, nhưng trong lòng lại đang nở hoa.
Đúng là Triệu Trường Phong, làm tốt lắm, anh đây thích!
Dù bị một đám bạn học vây quanh hỏi đông hỏi tây, nhưng Bạch Ánh Xuyên lại kiên nhẫn hơn Lâm Lộc tưởng, cũng ung dung và khéo léo hơn nhiều. Những chuyện nhỏ nhặt trên phim trường được cậu ta miêu tả một cách dí dỏm, thú vị, chọc cho các bạn học xung quanh cười không ngớt.
Và Bạch Ánh Xuyên vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên.
Khi chuông vào lớp reo lên, tất cả mọi người vội vàng chạy về chỗ của mình, cảnh tượng hoành tráng không khác gì cuộc di cư của linh dương đầu bò châu Phi.
Triệu Trường Phong vừa đi siêu thị mini về, ngậm miếng bánh mì bước vào, thì thấy một cậu béo lớp bên cạnh vội vã đi ra, bị người khác chen lấn, loạng choạng ngã sang một bên, mắt thấy khuỷu tay sắp đập vào đầu Khương Nhược Đường.
"Không có. Bài này là do lớp trưởng vừa dạy thôi." Khương Nhược Đường trả lời.
"Chưa đến mười phút mà lớp trưởng đã dạy cậu hiểu rồi à?" Lâm Lộc lộ ra ánh mắt trêu chọc, nghiêng đầu hỏi: “Có phải cậu giấu tôi lén lút cố gắng không đấy?"
"Nếu là bạn bè thật sự, tôi không cần phải giấu cậu lén lút cố gắng." Khương Nhược Đường cười đáp.
"À... phải ha..." Lâm Lộc khựng lại.
Với tâm tính của Lâm Lộc, e rằng cậu ta sẽ thấy câu nói này mơ hồ khó đoán, phân tích từng chữ để tìm thông tin ẩn giấu.
Thế nhưng chẳng có gì để nghĩ cả, ý trên mặt chữ thôi.
"Cho nên vẫn là lớp trưởng biết giảng bài, giảng một lần là hiểu ngay." Khương Nhược Đường tiếp tục cười.
Tiết học đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc. Khương Nhược Đường lập tức gục xuống bàn, tập trung tinh thần nghe giảng bốn mươi phút đúng là có thể khiến toàn bộ tế bào não chết sạch.
Rốt cuộc là ai đã phát minh ra việc mỗi tiết học lại dài như vậy, căn bản không thể có ai kiên trì nghe giảng cả một ngày... thật là phản nhân loại.
Cách một Lâm Lộc, xung quanh Bạch Ánh Xuyên đã bị các bạn học vây kín. Ai cũng muốn đến gần để chiêm ngưỡng dung nhan thần thánh 360 độ không góc chết trên màn ảnh rộng, được nói với cậu ta một câu cũng đủ khiến họ phấn khích không thôi. Ngay cả học sinh lớp khác cũng chạy đến xem Bạch Ánh Xuyên.
Lâm Lộc bị họ chen lấn đến khó chịu, có một bạn nam mập mạp suýt nữa ngồi lên người cậu ta, làm cậu ta giật nảy mình.
Nếu là trước đây, Khương Nhược Đường chắc chắn sẽ đứng dậy, dùng lời lẽ châm biếm để đuổi những người này đi.
Nhưng lúc này, Khương Nhược Đường coi như không liên quan đến mình, gục trên bàn ngủ trong một nốt nhạc.
Chạy deadline bài tập ba ngày, còn phải căng não nghe giảng bốn mươi phút, bây giờ mà còn có thể hăng hái tham gia "cuộc chiến bảo vệ Bạch Ánh Xuyên", không đột tử mới là lạ.
Khương Nhược Đường ngủ say đến mức gần như mất đi tri giác.
Lâm Lộc lại lay Khương Nhược Đường một cái, cậu trả lời: "Cậu ra nói với mọi người đi... tôi tin cậu..."
Ngược lại, Triệu Trường Phong ngồi sau lưng họ lại lạnh lùng nói: "Súng máy cũng phải lên đạn, sao cậu cứ luôn nghĩ đến việc đẩy Khương Nhược Đường ra tuyến đầu càn quét vậy?"
"Cậu..." Lâm Lộc quay đầu lại, rồi lại nhìn Khương Nhược Đường: “Nhược Đường, tôi không có ý đó, Triệu Trường Phong cậu ta..."
Khương Nhược Đường ra vẻ ngủ rất say, như không nghe thấy gì, nhưng trong lòng lại đang nở hoa.
Đúng là Triệu Trường Phong, làm tốt lắm, anh đây thích!
Dù bị một đám bạn học vây quanh hỏi đông hỏi tây, nhưng Bạch Ánh Xuyên lại kiên nhẫn hơn Lâm Lộc tưởng, cũng ung dung và khéo léo hơn nhiều. Những chuyện nhỏ nhặt trên phim trường được cậu ta miêu tả một cách dí dỏm, thú vị, chọc cho các bạn học xung quanh cười không ngớt.
Và Bạch Ánh Xuyên vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên.
Khi chuông vào lớp reo lên, tất cả mọi người vội vàng chạy về chỗ của mình, cảnh tượng hoành tráng không khác gì cuộc di cư của linh dương đầu bò châu Phi.
Triệu Trường Phong vừa đi siêu thị mini về, ngậm miếng bánh mì bước vào, thì thấy một cậu béo lớp bên cạnh vội vã đi ra, bị người khác chen lấn, loạng choạng ngã sang một bên, mắt thấy khuỷu tay sắp đập vào đầu Khương Nhược Đường.
5
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
