TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Khương Nhược Đường liếc nhìn Lâm Lộc một cái: “Không có, tôi với Triệu Trường Phong nói chuyện một lát."

"Cậu với cậu ta thì có chuyện gì để nói chứ? Cậu không nhớ hai hôm trước cậu ta ở quán net đòi tiền học sinh lớp 10, bị..."

Mặt Triệu Trường Phong lạnh đi trông thấy, cậu ta lười nói gì.

Nhưng Khương Nhược Đường lại biết, đó là vì lúc Triệu Trường Phong và bạn bè chơi bóng, cặp sách để bên cạnh sân. Một học sinh lớp 10 đã lấy đi cái móc khóa của một đội bóng treo bên ngoài cặp của cậu ta, Triệu Trường Phong chỉ đi đòi lại mà thôi.

Chỉ là vì cậu ta thân hình cao lớn, đối phương còn chưa cao đến cổ cậu ta, cậu ta chỉ lấy lại đồ của mình, lại bị đồn thành bắt nạt ở ngoài quán net.

Con người mà, chính là loài động vật rất dễ bị thị giác đánh lừa.

Dù Triệu Trường Phong chưa bao giờ mở miệng giải thích, nhưng trong lòng cậu ta rất khó chịu.

Và sự khó chịu này đã theo cậu ta suốt cả năm lớp 12. Nhiều năm sau trong buổi họp lớp, vẫn có người nhắc lại chuyện đó.

Khương Nhược Đường ngả người ra sau, lưng vừa vặn dựa vào bàn học của Triệu Trường Phong.

"Cuộc sống trong sạch như nước lã của cậu, sao lại bị đồn thổi ầm ĩ như vậy?"

Triệu Trường Phong khựng lại một chút, cúi đầu nói: "Liên quan quái gì đến cậu."

"Vậy thì đừng làm mất đồ nữa. Trông to con thế này, mất đồ đi đòi lại còn bị đồn thành ra như vậy."

Giọng của Khương Nhược Đường không lớn không nhỏ, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Bạn học ngồi bên kia của Khương Nhược Đường không nhịn được ghé sát lại hỏi: "Thật sự là mất đồ à? Sao mọi người đều nói là cậu ấy bắt nạt người khác?"

"Ai đồn? Dì Quyên nhà tôi đi chợ, đi ngang qua quán net nhìn thấy tận mắt. Triệu Trường Phong chỉ đòi lại cái móc khóa của mình từ học sinh kia thôi, đó là đồ lưu niệm mùa giải trước của đội Lakers, do ba tôi mang về, trường mình làm gì có người thứ hai có? Học sinh kia là ai? Có giỏi thì đưa ra hóa đơn mua hàng xem nào?" Khương Nhược Đường lạnh lùng đáp.

Bạn học kia lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi nhé, Nhược Đường, mình không nên tin vào những lời đồn đó."

"Nói xin lỗi với tôi làm gì. Nói với cậu ấy kìa." Khương Nhược Đường thuận tay chỉ ra sau lưng.

Bạn học này lưng toát mồ hôi vì lúng túng: “... Cái đó, Triệu Trường Phong, xin lỗi nhé, mình không nên tin vào những lời đồn đó."

Đây là lần đầu tiên Triệu Trường Phong được người khác xin lỗi. Cậu ta lí nhí nói một câu "không sao", rồi ngẩng đầu nhìn gáy của Khương Nhược Đường, ánh mắt chạm đúng vào xoáy tóc của cậu.

Ngồi bên cạnh Lâm Lộc, Bạch Ánh Xuyên chống cằm, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt vượt qua Lâm Lộc, vừa vặn rơi trên khuôn mặt của Khương Nhược Đường.

Trước mặt Khương Nhược Đường là sách giáo khoa toán, cậu đang xem đi xem lại tờ giấy nháp mà Lục Quy Phàm để lại, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc. Ánh nắng ban mai xuyên qua hàng mi, để lại một vầng sáng nhàn nhạt.

Lâm Lộc để ý thấy ánh mắt của Bạch Ánh Xuyên, khẽ nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra như không có chuyện gì.

Cậu ta nở nụ cười, nhìn Bạch Ánh Xuyên: "Ánh Xuyên, người ngồi cạnh tôi là Khương Nhược Đường, cũng là con trai của đạo diễn Khương đó."

Lời vừa dứt, thầy giáo dạy toán Tống Thanh Hà đã bước vào, sắc mặt không được tốt cho lắm, ánh mắt cũng đầy áp lực.

Vừa vào lớp, thầy đã nói rằng rất nhiều học sinh chưa nộp bài tập nghỉ hè, khiến thầy không nắm được chất lượng học tập của mọi người, cũng không biết rốt cuộc mọi người không hiểu ở đâu. Thầy yêu cầu tất cả học sinh sau tiết này phải nộp hết bài tập.

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.