TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

"Tôi có một thẻ cầu thủ có chữ ký của Reggie Miller. Cậu nói chuyện với tôi một lát, tôi đổi cho cậu."

Triệu Trường Phong sững người. Khương Nhược Đường, cái tên fan cuồng não tàn suốt ngày chạy theo sau Bạch Ánh Xuyên này, mà cũng biết huyền thoại NBA Reggie Miller sao?

"Đồ lừa đảo."

"Cậu không cần thì thôi." Khương Nhược Đường thu lại mọi biểu cảm, tiếp tục giả vờ chăm chú nghe giảng.

Khương Nhược Đường biết, trước đây mình đã nói nhiều lời làm tổn thương người khác như vậy, Triệu Trường Phong không nhét đầu cậu vào rổ bóng rổ đã là nể mặt Khương Hoài Viễn lắm rồi.

Bây giờ muốn làm lành, chỉ có thể từ từ.

Câu em trai mà, phải chuẩn bị mồi ngon chứ.

Sở thích của Triệu Trường Phong, kiếp trước cậu ta đã chia sẻ cặn kẽ với Khương Nhược Đường, cậu không tin Triệu Trường Phong không cắn câu!

Khi thầy Uông lật trang bài tập, quay người về phía bục giảng, Triệu Trường Phong mới nói rất nhỏ: "Một mét tám bảy."

Khương Nhược Đường phản ứng một lúc mới nhận ra Triệu Trường Phong đã nói chuyện với mình.

"Vậy... cậu úp rổ được không?"

"... Cậu chưa xem tôi chơi bóng bao giờ à?" Triệu Trường Phong nhíu mày hỏi.

Ý là, pha úp rổ đẹp trai như vậy của tôi mà cậu lại không thấy à?

"Haiz, sau này tôi sẽ xem. Còn căng biểu ngữ, tặng Coca cho cậu, được chưa?"

"... Đồ thần kinh..." Triệu Trường Phong liếc Khương Nhược Đường một cái, sao lại thấy phong cách nói chuyện của gã này không giống trước đây nhỉ?

Trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì đây?

"Vậy bây giờ cú ném ba điểm của cậu lợi hại không?"

Trò chuyện là phải gãi đúng chỗ ngứa. Giống như trong bài thi, phải làm trúng điểm mới có thể ghi điểm. Triệu Trường Phong thích bóng rổ, vậy thì Khương Nhược Đường sẽ nói chuyện bóng rổ với cậu ta.

Lớp 12 rồi, nếu Triệu Trường Phong muốn phát triển theo hướng này, Khương Nhược Đường cũng phải biết trình độ của cậu ta ra sao, tiếp theo nên làm thế nào.

Không thể lãng phí thời gian thêm nữa.

"Cũng tạm. Tôi chơi được cả vị trí tiền phong phụ và hậu vệ ghi điểm." Triệu Trường Phong nói xong, tự giễu cười một tiếng: “Cậu có biết mấy cái này đâu."

"Tôi biết chứ. Tiền phong phụ chuyên nhận bóng rồi đột phá vào khu vực dưới rổ để ghi điểm. Hậu vệ ghi điểm thì ném xa ở khu vực vạch ba điểm."

Lần này, Triệu Trường Phong thật sự cảm thấy Khương Nhược Đường có chút thú vị.

"Tôi có xem một vài phân tích nói rằng, luật của NBA bây giờ ngày càng nghiêm ngặt, để tránh va chạm dưới rổ, rất nhiều đội bóng cần những cầu thủ có khả năng ném trung bình và xa. Cho nên tôi mới hỏi cậu, cú ném ba điểm thế nào rồi." Khương Nhược Đường khẽ nói.

"Cái này cậu cũng biết?"

"Ừm."

Thực ra những chuyện này, kiếp trước Triệu Trường Phong đã nói khi cùng cậu đi dạo và trò chuyện trong công viên gần bệnh viện.

Triệu Trường Phong đang định nói gì đó thì thầy Uông vừa hay quay lại. Khương Nhược Đường nhẹ nhàng kéo Triệu Trường Phong một cái, dùng tập bài tập che miệng ra dấu: "Suỵt.”

Triệu Trường Phong càng kinh ngạc hơn. Vốn dĩ cậu ta còn nghĩ Khương Nhược Đường chỉ muốn dụ mình nói chuyện để bị thầy Uông mắng, nhưng cậu ta lại làm ngược lại?

Đây là chiêu trò hãm hại mới nào đây?

Hai mươi phút tự học buổi sáng trôi qua, tiếng chuông vào tiết đầu tiên vang lên, những học sinh bị phạt đứng ở cuối lớp cuối cùng cũng có thể về chỗ của mình.

Khương Nhược Đường vừa ngồi xuống, Lâm Lộc đã ghé sát lại, quan tâm hỏi: "Không sao chứ? Tôi thấy cậu đứng cùng Triệu Trường Phong, cậu ta không bắt nạt cậu chứ?"

Triệu Trường Phong ở hàng ghế sau cũng vừa ngồi xuống, nghe thấy giọng Lâm Lộc liền lập tức khó chịu. Tôi bắt nạt nó?

Triệu Trường Phong đã lười giải thích, nể tình cái thẻ cầu thủ, bây giờ Khương Nhược Đường có nói buổi tối có mặt trời cậu ta cũng tin.

6

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.