0 chữ
Chương 25
Chương 25
"Không phải... Tôi nhớ Thái Tịch bị cận thị mà, chuyển cậu ấy xuống hàng sau, chẳng phải càng không nhìn rõ sao?"
Giọng của Khương Nhược Đường tuy rất nhỏ, nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe thấy.
Lâm Lộc lại nhẹ nhàng kéo áo Khương Nhược Đường, ra hiệu bảo cậu đừng nhiều chuyện.
Nhưng Thái Tịch đã nghe thấy lời của Khương Nhược Đường, cậu ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu một cái.
Ngoan ngoãn, đáng yêu... ngọt ngào quá.
"Khương Nhược Đường, em còn tâm trí đi lo cho người khác à? Thái Tịch nếu không nhìn rõ bảng có thể đi cắt kính. Bài tập nghỉ hè của em nếu không làm xong thì lại là chuyện khác đấy." Giọng của thầy Uông vang lên sau lưng Khương Nhược Đường.
Vai Khương Nhược Đường giật nảy mình. Đúng là bóng ma sau lưng, dọa người ta suýt nữa đầu thai lần hai.
Thầy Uông lật mười mấy tờ đề cương của Khương Nhược Đường, tất cả các bài luận đều trống không. Gân xanh trên trán thầy Uông giật giật: “Ra sau lớp đứng!"
Khương Nhược Đường không nói hai lời, cầm tập bài tập đi thẳng ra hàng cuối cùng.
Dáng vẻ hiên ngang, quang minh chính đại, khiến thầy Uông tức mà không làm gì được.
Nhưng Khương Nhược Đường có thể thản nhiên như vậy, hoàn toàn là vì cậu biết người bị phạt đứng ở cuối lớp chắc chắn không chỉ có mình cậu. Mất mặt thì cùng nhau mất mặt, khi số người bị phạt đứng nhiều lên, thì việc phạt đứng cũng không còn ý nghĩa nữa.
Đặc biệt là Triệu Trường Phong, cậu ta quả nhiên cũng không viết bài luận.
Vốn dĩ gã này định đi đường vòng, dù có bị phạt đứng cũng phải cách xa Khương Nhược Đường vạn dặm, không ngờ lại bị cậu kéo một cái, chẳng hiểu sao lại đứng ngay bên cạnh.
"Cậu làm gì đấy?" Triệu Trường Phong bực bội hỏi.
"Haiz, người một nhà thì phải đầy đủ, trọn vẹn chứ!" Khương Nhược Đường khẽ nói.
"Ai với cậu là người một nhà..." Triệu Trường Phong định nói nhưng lại nuốt lời vào, luôn cảm thấy câu nói này của Khương Nhược Đường cứ kỳ quái thế nào.
Dù sao thì gã này cũng chỉ là một cậu chủ nhỏ tùy hứng, một kẻ chuyên gây rối phá hoại tình cảm của mẹ mình và chú Khương. Cũng vì Khương Nhược Đường mà Triệu Trường Phong đã học được một từ tiếng Anh - troublemaker.
"Cậu không muốn làm người một nhà với tôi à?" Khương Nhược Đường hạ giọng, mặt hướng về phía bục giảng, giữ cho môi cử động ở mức nhỏ nhất.
Triệu Trường Phong không thèm để ý đến cậu. Cậu ta nghĩ rằng tiếp theo Khương Nhược Đường chắc chắn sẽ nói những lời khó nghe, kiểu như "cậu chỉ đang ảo tưởng theo mẹ mình vào nhà họ Khương để thực hiện cú nhảy vọt về giai cấp" mà thôi.
Khương Nhược Đường ngước mắt lên nhìn Triệu Trường Phong, ngạc nhiên phát hiện ra tên này... hồi cấp ba đã cao thế này rồi sao?
Đúng là hạc giữa bầy gà.
Hơn nữa, tên này vai rộng chân dài, vì là học sinh năng khiếu thể thao nên không giống những bạn học suốt ngày vùi đầu vào giải đề. Dù mặc đồng phục vest, vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được những đường cơ săn chắc của cậu ta, lại còn là kiểu cơ bắp mỏng với tỷ lệ mỡ hoàn hảo. Nếu đặt vào giới giải trí, chắc chắn là sự tồn tại khiến người ta phải "hít hà" không ngớt.
Không được, không được, đã không làm người quản lý nhiều năm rồi, sao bệnh nghề nghiệp lại tái phát thế này.
Từ góc độ của Khương Nhược Đường, cậu nhìn thấy rõ đường quai hàm sắc sảo của Triệu Trường Phong và đường cổ thanh thoát kéo dài từ cổ áo, cảm giác căng tràn hormone tuổi trẻ không thể rõ ràng hơn.
Đúng là tuổi trẻ không biết quý trai thể thao, lại sai lầm coi tiểu bạch kiểm là báu vật!
Thầy Uông đang giảng bài trên bục, nhưng Khương Nhược Đường không nhịn được lại bắt chuyện: "Cậu cao bao nhiêu thế? Qua một mét tám lăm chưa?"
Triệu Trường Phong dùng sự im lặng để phớt lờ cậu.
Giọng của Khương Nhược Đường tuy rất nhỏ, nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe thấy.
Lâm Lộc lại nhẹ nhàng kéo áo Khương Nhược Đường, ra hiệu bảo cậu đừng nhiều chuyện.
Nhưng Thái Tịch đã nghe thấy lời của Khương Nhược Đường, cậu ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu một cái.
Ngoan ngoãn, đáng yêu... ngọt ngào quá.
"Khương Nhược Đường, em còn tâm trí đi lo cho người khác à? Thái Tịch nếu không nhìn rõ bảng có thể đi cắt kính. Bài tập nghỉ hè của em nếu không làm xong thì lại là chuyện khác đấy." Giọng của thầy Uông vang lên sau lưng Khương Nhược Đường.
Vai Khương Nhược Đường giật nảy mình. Đúng là bóng ma sau lưng, dọa người ta suýt nữa đầu thai lần hai.
Khương Nhược Đường không nói hai lời, cầm tập bài tập đi thẳng ra hàng cuối cùng.
Dáng vẻ hiên ngang, quang minh chính đại, khiến thầy Uông tức mà không làm gì được.
Nhưng Khương Nhược Đường có thể thản nhiên như vậy, hoàn toàn là vì cậu biết người bị phạt đứng ở cuối lớp chắc chắn không chỉ có mình cậu. Mất mặt thì cùng nhau mất mặt, khi số người bị phạt đứng nhiều lên, thì việc phạt đứng cũng không còn ý nghĩa nữa.
Đặc biệt là Triệu Trường Phong, cậu ta quả nhiên cũng không viết bài luận.
Vốn dĩ gã này định đi đường vòng, dù có bị phạt đứng cũng phải cách xa Khương Nhược Đường vạn dặm, không ngờ lại bị cậu kéo một cái, chẳng hiểu sao lại đứng ngay bên cạnh.
"Haiz, người một nhà thì phải đầy đủ, trọn vẹn chứ!" Khương Nhược Đường khẽ nói.
"Ai với cậu là người một nhà..." Triệu Trường Phong định nói nhưng lại nuốt lời vào, luôn cảm thấy câu nói này của Khương Nhược Đường cứ kỳ quái thế nào.
Dù sao thì gã này cũng chỉ là một cậu chủ nhỏ tùy hứng, một kẻ chuyên gây rối phá hoại tình cảm của mẹ mình và chú Khương. Cũng vì Khương Nhược Đường mà Triệu Trường Phong đã học được một từ tiếng Anh - troublemaker.
"Cậu không muốn làm người một nhà với tôi à?" Khương Nhược Đường hạ giọng, mặt hướng về phía bục giảng, giữ cho môi cử động ở mức nhỏ nhất.
Triệu Trường Phong không thèm để ý đến cậu. Cậu ta nghĩ rằng tiếp theo Khương Nhược Đường chắc chắn sẽ nói những lời khó nghe, kiểu như "cậu chỉ đang ảo tưởng theo mẹ mình vào nhà họ Khương để thực hiện cú nhảy vọt về giai cấp" mà thôi.
Đúng là hạc giữa bầy gà.
Hơn nữa, tên này vai rộng chân dài, vì là học sinh năng khiếu thể thao nên không giống những bạn học suốt ngày vùi đầu vào giải đề. Dù mặc đồng phục vest, vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được những đường cơ săn chắc của cậu ta, lại còn là kiểu cơ bắp mỏng với tỷ lệ mỡ hoàn hảo. Nếu đặt vào giới giải trí, chắc chắn là sự tồn tại khiến người ta phải "hít hà" không ngớt.
Không được, không được, đã không làm người quản lý nhiều năm rồi, sao bệnh nghề nghiệp lại tái phát thế này.
Từ góc độ của Khương Nhược Đường, cậu nhìn thấy rõ đường quai hàm sắc sảo của Triệu Trường Phong và đường cổ thanh thoát kéo dài từ cổ áo, cảm giác căng tràn hormone tuổi trẻ không thể rõ ràng hơn.
Đúng là tuổi trẻ không biết quý trai thể thao, lại sai lầm coi tiểu bạch kiểm là báu vật!
Thầy Uông đang giảng bài trên bục, nhưng Khương Nhược Đường không nhịn được lại bắt chuyện: "Cậu cao bao nhiêu thế? Qua một mét tám lăm chưa?"
Triệu Trường Phong dùng sự im lặng để phớt lờ cậu.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
