0 chữ
Chương 24
Chương 24
Tiếng bàn tán lập tức biến mất, trong lớp yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Thầy Uông ho khan một tiếng, lên tiếng: "Đây là bạn học Bạch Ánh Xuyên mới chuyển đến năm nay."
Bạch Ánh Xuyên chậm rãi bước đến bên bục giảng, xoay người lại.
Khương Nhược Đường hơi sững người, so với "Nam Đát Kỷ" đầy quyến rũ của mười năm sau, Bạch Ánh Xuyên của lúc này toát lên vẻ thanh lịch, tao nhã và có khoảng cách, xứng đáng là phiên bản "bạch nguyệt quang" kinh điển trong lòng các thiếu niên thiếu nữ.
"Cái gì? Chuyển trường?"
"Chúng ta sắp được làm bạn học với Bạch Ánh Xuyên sao?"
"Trời ơi, nếu tôi kể cho người khác nghe, họ chắc chắn không tin đâu!"
Những tâm trạng vui sướиɠ như những chú thỏ con tung tăng trong rừng đang lan tỏa khắp lớp học.
Tuổi mười tám, hormone tiết ra điên cuồng, khát khao yêu một lần cho thật thuần khiết. Đặc biệt là dưới áp lực của núi sách biển đề, trái tim ẩm ướt cấp bách muốn được bùng cháy.
Một người như Bạch Ánh Xuyên, đủ để trở thành liều thuốc phiện tinh thần cho mỗi người.
Khương Nhược Đường lại chỉ cười nhạt một tiếng.
Bạch Ánh Xuyên nở một nụ cười vừa vặn đến hoàn hảo, dịu dàng chào các bạn học: "Chào mọi người, mình là Bạch Ánh Xuyên. Mình đến đây cũng giống như các bạn, là để chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Việc được nhiều bạn học biết đến trước qua các bộ phim điện ảnh là vinh hạnh, cũng là một điều ngoài ý muốn của mình. Hy vọng mọi người sẽ coi mình là một người bạn học chứ không phải một ngôi sao, mình sẽ cùng mọi người chung vai tiến bước."
Một người có thể mê hoặc hàng vạn khán giả trên màn ảnh rộng, ngũ quan của cậu ta chắc chắn là được trời phú.
Nụ cười của cậu ta rất hoàn mỹ, nhưng trên đời này vốn không có người hoàn hảo.
Và ý của Bạch Ánh Xuyên trong lời nói này rất rõ ràng: các bạn fan cuồng nhiệt cũng được, các bạn lòng xuân phơi phới muốn yêu đương cũng được, xin đừng làm phiền tôi. Tôi đến đây để đi học, không phải để tiếp tục làm hài lòng các bạn.
Thầy Uông nhìn một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bên cạnh Lâm Lộc, nơi có một bạn học tên là Thái Tịch đang ngồi.
"Thái Tịch, hình như em cao lên một chút rồi, hay là em lùi xuống một hàng đi. Bạch Ánh Xuyên, em ngồi vào vị trí đó nhé."
Nghe thầy Uông sắp xếp, Thái Tịch sững người một chút, rồi lại lẳng lặng cúi đầu, dọn hết sách vở và bài tập lùi xuống hàng ghế thứ hai từ dưới lên.
Bạch Ánh Xuyên bước xuống, trong ánh mắt của các bạn học, ngồi vào phía bên kia của Lâm Lộc.
Khương Nhược Đường cũng nghiêng đầu, nhưng người cậu nhìn không phải Bạch Ánh Xuyên, mà là Thái Tịch.
Trong ấn tượng của cậu, Thái Tịch là một nam sinh học khá, chỉ là bị học lệch rất nghiêm trọng. Toán, Lý, Hóa có thể gần đạt điểm tối đa, nhưng Văn và Anh thì thảm không nỡ nhìn.
Thầy Uông dạy môn Ngữ Văn. Đối với Thái Tịch, một người đã kéo thứ hạng môn Văn của cả lớp ra khỏi top 3 toàn khối, thầy Uông từng nghĩ đến việc cứu vớt, nhưng hai năm trôi qua không có chút tiến triển nào, nên có lẽ bây giờ sự kiên nhẫn của thầy dành cho cậu ta cũng đã cạn kiệt.
Mái tóc của Thái Tịch hơi ngả màu nâu, có chút xoăn tự nhiên, gió thổi là bay lên. Mắt không lớn lắm nhưng lại có vẻ dịu dàng, tĩnh lặng. Ấn tượng còn sót lại duy nhất của Khương Nhược Đường về cậu ta là nụ cười rất ngọt ngào.
Khương Nhược Đường nhớ mười năm sau các bạn học khác đều làm gì, nhưng lại không tài nào nhớ nổi về Thái Tịch. Gã này cứ như đã biến mất vậy.
Cậu vừa nghĩ vừa nhíu mày.
Lâm Lộc đột nhiên ghé sát lại, dùng ngón tay ấn vào giữa hai hàng lông mày của Khương Nhược Đường, khẽ nói: "Có phải không vui vì không được ngồi cùng bàn với Bạch Ánh Xuyên không?"
Thầy Uông ho khan một tiếng, lên tiếng: "Đây là bạn học Bạch Ánh Xuyên mới chuyển đến năm nay."
Bạch Ánh Xuyên chậm rãi bước đến bên bục giảng, xoay người lại.
Khương Nhược Đường hơi sững người, so với "Nam Đát Kỷ" đầy quyến rũ của mười năm sau, Bạch Ánh Xuyên của lúc này toát lên vẻ thanh lịch, tao nhã và có khoảng cách, xứng đáng là phiên bản "bạch nguyệt quang" kinh điển trong lòng các thiếu niên thiếu nữ.
"Cái gì? Chuyển trường?"
"Chúng ta sắp được làm bạn học với Bạch Ánh Xuyên sao?"
"Trời ơi, nếu tôi kể cho người khác nghe, họ chắc chắn không tin đâu!"
Những tâm trạng vui sướиɠ như những chú thỏ con tung tăng trong rừng đang lan tỏa khắp lớp học.
Tuổi mười tám, hormone tiết ra điên cuồng, khát khao yêu một lần cho thật thuần khiết. Đặc biệt là dưới áp lực của núi sách biển đề, trái tim ẩm ướt cấp bách muốn được bùng cháy.
Khương Nhược Đường lại chỉ cười nhạt một tiếng.
Bạch Ánh Xuyên nở một nụ cười vừa vặn đến hoàn hảo, dịu dàng chào các bạn học: "Chào mọi người, mình là Bạch Ánh Xuyên. Mình đến đây cũng giống như các bạn, là để chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Việc được nhiều bạn học biết đến trước qua các bộ phim điện ảnh là vinh hạnh, cũng là một điều ngoài ý muốn của mình. Hy vọng mọi người sẽ coi mình là một người bạn học chứ không phải một ngôi sao, mình sẽ cùng mọi người chung vai tiến bước."
Một người có thể mê hoặc hàng vạn khán giả trên màn ảnh rộng, ngũ quan của cậu ta chắc chắn là được trời phú.
Nụ cười của cậu ta rất hoàn mỹ, nhưng trên đời này vốn không có người hoàn hảo.
Thầy Uông nhìn một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bên cạnh Lâm Lộc, nơi có một bạn học tên là Thái Tịch đang ngồi.
"Thái Tịch, hình như em cao lên một chút rồi, hay là em lùi xuống một hàng đi. Bạch Ánh Xuyên, em ngồi vào vị trí đó nhé."
Nghe thầy Uông sắp xếp, Thái Tịch sững người một chút, rồi lại lẳng lặng cúi đầu, dọn hết sách vở và bài tập lùi xuống hàng ghế thứ hai từ dưới lên.
Bạch Ánh Xuyên bước xuống, trong ánh mắt của các bạn học, ngồi vào phía bên kia của Lâm Lộc.
Khương Nhược Đường cũng nghiêng đầu, nhưng người cậu nhìn không phải Bạch Ánh Xuyên, mà là Thái Tịch.
Thầy Uông dạy môn Ngữ Văn. Đối với Thái Tịch, một người đã kéo thứ hạng môn Văn của cả lớp ra khỏi top 3 toàn khối, thầy Uông từng nghĩ đến việc cứu vớt, nhưng hai năm trôi qua không có chút tiến triển nào, nên có lẽ bây giờ sự kiên nhẫn của thầy dành cho cậu ta cũng đã cạn kiệt.
Mái tóc của Thái Tịch hơi ngả màu nâu, có chút xoăn tự nhiên, gió thổi là bay lên. Mắt không lớn lắm nhưng lại có vẻ dịu dàng, tĩnh lặng. Ấn tượng còn sót lại duy nhất của Khương Nhược Đường về cậu ta là nụ cười rất ngọt ngào.
Khương Nhược Đường nhớ mười năm sau các bạn học khác đều làm gì, nhưng lại không tài nào nhớ nổi về Thái Tịch. Gã này cứ như đã biến mất vậy.
Cậu vừa nghĩ vừa nhíu mày.
Lâm Lộc đột nhiên ghé sát lại, dùng ngón tay ấn vào giữa hai hàng lông mày của Khương Nhược Đường, khẽ nói: "Có phải không vui vì không được ngồi cùng bàn với Bạch Ánh Xuyên không?"
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
