0 chữ
Chương 23
Chương 23
"Được."
Khương Nhược Đường cúi đầu, nghiêm túc và chật vật viết một lúc lâu, mãi đến khi chuông vào giờ tự học buổi sáng reo lên mới miễn cưỡng giải ra được đáp án.
Cậu thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Lục Quy Phàm bên cạnh, nở một nụ cười rạng rỡ.
Lục Quy Phàm, tôi rất nghiêm túc.
Tiếc là, Lục Quy Phàm không có biểu cảm gì, chỉ buông tay ra, để lại tờ giấy nháp rồi quay về chỗ ngồi.
Cách một lối đi, ngồi đó là lớp phó học tập môn tiếng Anh Giản Sa. Cô bạn tay trái chống cằm, tay phải cầm bút nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đăm chiêu nhìn khuôn mặt nghiêng của Khương Nhược Đường.
Bạn học bàn trên quay xuống khẽ nói: "Khương Nhược Đường, cậu là cứu tinh của mọi người!"
"Đúng đúng, cảm ơn cậu đã câu giờ giúp bọn này! Không ngờ cậu cũng có ngày làm Bồ Tát sống!"
"Nhờ phúc của cậu, tớ vừa chép xong môn toán rồi!"
Khương Nhược Đường: Ờm...
Hiệu ứng cộng thêm này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Bốn phương tám hướng đều là ánh mắt cảm kích của các bạn học, họ đều tưởng rằng Khương Nhược Đường đã lấy thân mình làm mồi nhử, cầm chân lớp trưởng để tạo thời gian cho mọi người.
Đúng là anh hùng, rất có nghĩa khí!
Lâm Lộc nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Khương Nhược Đường.
Đặc biệt là tờ giấy nháp Lục Quy Phàm để lại, được Khương Nhược Đường vuốt cho phẳng phiu, kẹp vào sách giáo khoa, trông như bảo bối gì vậy.
Khi thầy chủ nhiệm Uông bước vào lớp, tất cả học sinh đều im lặng.
Lâm Lộc ở dưới gầm bàn kéo tay áo Khương Nhược Đường, khẽ nói: "Đến rồi! Người cậu thích đến rồi!"
"Hửm? Ai?" Khương Nhược Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục trường Quang Diệu đi theo sau thầy Uông.
Cậu ta đứng nghiêng người, mọi người không nhìn rõ mặt.
Bộ đồng phục vest màu xanh đậm càng làm tôn lên vóc dáng thon dài, thẳng tắp của cậu ta. Sống mũi cậu ta rất cao, Khương Nhược Đường lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, chỉ cần liếc mắt là có thể cảm nhận được dung mạo được trời phú của gã này.
Hàng ghế trước có nữ sinh khẽ kêu lên: "Là Bạch Ánh Xuyên! Tôi có nhìn nhầm không? Bạch Ánh Xuyên đến trường chúng ta?"
"Chẳng lẽ là đến trường mình đóng phim à?"
"Đẹp trai thật sự!"
Lâm Lộc cười, ghé sát vào bên cạnh Khương Nhược Đường, dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu một cái: “Tôi không lừa cậu chứ? Thấy người thật rồi, cậu có kích động không?"
Lúc này, ánh mắt của mọi người ngoài việc đổ dồn vào Bạch Ánh Xuyên, còn có không ít người như đang xem kịch mà quan sát phản ứng của Khương Nhược Đường.
Liệu Khương Nhược Đường có bất chấp uy quyền của thầy Uông mà vỗ tay chào mừng đầu tiên không?
Hay là sẽ đứng dậy giới thiệu mình là con trai của đạo diễn lớn họ Khương để được Bạch Ánh Xuyên để mắt đến?
Hay là đang chuẩn bị tổ chức hoạt động cổ vũ điên cuồng nào đó trong trường cho Bạch Ánh Xuyên?
Thậm chí ngay cả thầy chủ nhiệm Uông cũng liếc qua Khương Nhược Đường với ánh mắt cảnh cáo rõ ràng.
Khương Nhược Đường nhìn thẳng vào Bạch Ánh Xuyên, không phải vì còn mê luyến đến mức nào, mà là vô thức phân tích trong lòng, rằng việc mình đã say mê cuồng nhiệt người này suốt mười năm, rốt cuộc có phải là vì "thứ không có được thì luôn là thứ đáng ao ước nhất" hay không?
"Yên lặng." Ánh mắt của thầy Uông lướt qua cả lớp, trong sự nghiêm nghị ẩn chứa sự uy nghiêm.
Phản ứng bình tĩnh của Khương Nhược Đường khiến những người đang chờ xem cảnh "fan cứng bùng cháy" cảm thấy thất vọng.
Người thật sự đau đầu chỉ có thầy Uông. Thứ hạng thi cử của cả lớp và tỷ lệ đỗ đại học mới là quan trọng nhất.
Vào thời điểm mấu chốt như lớp 12, đột nhiên chuyển đến một thần tượng, lại còn đẹp trai như vậy. Cả nam sinh lẫn nữ sinh trong lớp đều sẽ bị ảnh hưởng. Theo đuổi thần tượng, yêu sớm đều ảnh hưởng đến sự tập trung của học sinh. Đối với thầy Uông, Bạch Ánh Xuyên chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Khương Nhược Đường cúi đầu, nghiêm túc và chật vật viết một lúc lâu, mãi đến khi chuông vào giờ tự học buổi sáng reo lên mới miễn cưỡng giải ra được đáp án.
Cậu thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Lục Quy Phàm bên cạnh, nở một nụ cười rạng rỡ.
Lục Quy Phàm, tôi rất nghiêm túc.
Tiếc là, Lục Quy Phàm không có biểu cảm gì, chỉ buông tay ra, để lại tờ giấy nháp rồi quay về chỗ ngồi.
Cách một lối đi, ngồi đó là lớp phó học tập môn tiếng Anh Giản Sa. Cô bạn tay trái chống cằm, tay phải cầm bút nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đăm chiêu nhìn khuôn mặt nghiêng của Khương Nhược Đường.
Bạn học bàn trên quay xuống khẽ nói: "Khương Nhược Đường, cậu là cứu tinh của mọi người!"
"Đúng đúng, cảm ơn cậu đã câu giờ giúp bọn này! Không ngờ cậu cũng có ngày làm Bồ Tát sống!"
Khương Nhược Đường: Ờm...
Hiệu ứng cộng thêm này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Bốn phương tám hướng đều là ánh mắt cảm kích của các bạn học, họ đều tưởng rằng Khương Nhược Đường đã lấy thân mình làm mồi nhử, cầm chân lớp trưởng để tạo thời gian cho mọi người.
Đúng là anh hùng, rất có nghĩa khí!
Lâm Lộc nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Khương Nhược Đường.
Đặc biệt là tờ giấy nháp Lục Quy Phàm để lại, được Khương Nhược Đường vuốt cho phẳng phiu, kẹp vào sách giáo khoa, trông như bảo bối gì vậy.
Khi thầy chủ nhiệm Uông bước vào lớp, tất cả học sinh đều im lặng.
Lâm Lộc ở dưới gầm bàn kéo tay áo Khương Nhược Đường, khẽ nói: "Đến rồi! Người cậu thích đến rồi!"
"Hửm? Ai?" Khương Nhược Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục trường Quang Diệu đi theo sau thầy Uông.
Bộ đồng phục vest màu xanh đậm càng làm tôn lên vóc dáng thon dài, thẳng tắp của cậu ta. Sống mũi cậu ta rất cao, Khương Nhược Đường lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, chỉ cần liếc mắt là có thể cảm nhận được dung mạo được trời phú của gã này.
Hàng ghế trước có nữ sinh khẽ kêu lên: "Là Bạch Ánh Xuyên! Tôi có nhìn nhầm không? Bạch Ánh Xuyên đến trường chúng ta?"
"Chẳng lẽ là đến trường mình đóng phim à?"
"Đẹp trai thật sự!"
Lâm Lộc cười, ghé sát vào bên cạnh Khương Nhược Đường, dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu một cái: “Tôi không lừa cậu chứ? Thấy người thật rồi, cậu có kích động không?"
Lúc này, ánh mắt của mọi người ngoài việc đổ dồn vào Bạch Ánh Xuyên, còn có không ít người như đang xem kịch mà quan sát phản ứng của Khương Nhược Đường.
Hay là sẽ đứng dậy giới thiệu mình là con trai của đạo diễn lớn họ Khương để được Bạch Ánh Xuyên để mắt đến?
Hay là đang chuẩn bị tổ chức hoạt động cổ vũ điên cuồng nào đó trong trường cho Bạch Ánh Xuyên?
Thậm chí ngay cả thầy chủ nhiệm Uông cũng liếc qua Khương Nhược Đường với ánh mắt cảnh cáo rõ ràng.
Khương Nhược Đường nhìn thẳng vào Bạch Ánh Xuyên, không phải vì còn mê luyến đến mức nào, mà là vô thức phân tích trong lòng, rằng việc mình đã say mê cuồng nhiệt người này suốt mười năm, rốt cuộc có phải là vì "thứ không có được thì luôn là thứ đáng ao ước nhất" hay không?
"Yên lặng." Ánh mắt của thầy Uông lướt qua cả lớp, trong sự nghiêm nghị ẩn chứa sự uy nghiêm.
Phản ứng bình tĩnh của Khương Nhược Đường khiến những người đang chờ xem cảnh "fan cứng bùng cháy" cảm thấy thất vọng.
Người thật sự đau đầu chỉ có thầy Uông. Thứ hạng thi cử của cả lớp và tỷ lệ đỗ đại học mới là quan trọng nhất.
Vào thời điểm mấu chốt như lớp 12, đột nhiên chuyển đến một thần tượng, lại còn đẹp trai như vậy. Cả nam sinh lẫn nữ sinh trong lớp đều sẽ bị ảnh hưởng. Theo đuổi thần tượng, yêu sớm đều ảnh hưởng đến sự tập trung của học sinh. Đối với thầy Uông, Bạch Ánh Xuyên chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
