0 chữ
Chương 22
Chương 22
"Lớp trưởng, mấy bài tự luận này tôi không biết làm. Hay là cậu dạy tôi đi!" Khương Nhược Đường lên tiếng.
Giọng cậu trong trẻo và rõ ràng, Lục Quy Phàm dừng bước, quay đầu lại nhìn Khương Nhược Đường một cái.
Tròng kính của Lục Quy Phàm vừa dày vừa cũ, Khương Nhược Đường không thể phân biệt được ánh mắt của anh.
Dưới gầm bàn, Lâm Lộc kéo áo Khương Nhược Đường mấy cái, bảo cậu đừng chọc vào Lục Quy Phàm.
Nhưng Khương Nhược Đường lại không hề dời mắt đi.
Kiếp trước, khi Khương Nhược Đường ở phòng bệnh trò chuyện với Lục Quy Phàm về thời học sinh, cậu đã trêu Lục Quy Phàm quá keo kiệt, không bao giờ chịu cho mọi người chép bài, nên các bạn học đều gọi anh là "gã Bốn Mắt keo kiệt".
Lục Quy Phàm chỉ cười nhạt, nói rằng đó là vì thời niên thiếu, anh có quan niệm đúng sai quá mạnh mẽ. Anh luôn cảm thấy cho người khác chép bài là giúp họ đi đường tắt nhưng lại không tự mình suy nghĩ, cuối cùng vẫn không biết làm, đó là đang hại họ. Nếu có bạn học hỏi bài, anh sẽ không bao giờ làm ngơ.
Cho nên Lục Quy Phàm, tôi hỏi anh rồi đấy.
Anh có quay về bên tôi không?
Ngay lúc này, cả lớp học bỗng nhiên im lặng, ngay cả Triệu Trường Phong đang cắm cúi viết bài cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Khương Nhược Đường, thầm nghĩ: Vị thiếu gia này mới khai giảng đã lên cơn điên rồi à? Nếu cậu mà thật lòng học hành, tôi sẽ biểu diễn trồng cây chuối ăn phân!
Lục Quy Phàm bước trở lại, mỗi bước chân như trùng khớp với nhịp tim của Khương Nhược Đường.
Anh cầm lấy tập bài trên bàn của Khương Nhược Đường lên xem.
Phần trắc nghiệm toán có câu đúng câu sai, trên đó còn ghi chú một vài công thức, có kiến thức còn ghi rõ số trang trong sách giáo khoa. Phần lớn các bài tự luận tính toán đều chưa làm xong, dù có viết cũng không đúng trọng tâm. Có bài viết được vài dòng thì đúng ý, có bài thì có thể nói là hoàn toàn không liên quan đến đề bài.
Lục Quy Phàm khẽ thở ra một hơi, tập bài này đúng với câu "Bể học vô biên, quay đầu là bờ".
Nhưng anh rất ngạc nhiên, vì những "đáp án" này rất chân thật.
Lục Quy Phàm cụp mắt xuống, còn Khương Nhược Đường thì ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách nhạt không còn vẻ ngang ngược tùy hứng như xưa, mà là thật tâm muốn chứng minh điều gì đó từ anh.
"Cậu không biết làm quá nhiều bài. Chừng này thời gian nhiều nhất chỉ dạy được cậu một bài cơ bản thôi!" Lục Quy Phàm lên tiếng.
"Được chứ! Vốn dĩ ăn một miếng không thể thành người mập ngay được!"
Khương Nhược Đường định đứng dậy lấy ghế của Lục Quy Phàm qua, nhưng anh đã đứng ngay bên cạnh cậu, cúi người xuống, lấy một tờ giấy nháp, cầm bút, và bắt đầu viết soàn soạt trên giấy.
Khi bóng của anh bao trùm lấy đỉnh đầu Khương Nhược Đường, cả thế giới như bị anh chia làm hai. Trong không gian nhỏ bé này, Khương Nhược Đường có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, thanh mát đặc trưng của Lục Quy Phàm, giống hệt như cái đêm tuyết rơi lất phất, khi cậu được anh cõng trên lưng, gục đầu trên vai anh mà ngửi thấy.
Lục Quy Phàm dường như biết rất rõ Khương Nhược Đường đang mắc ở đâu, không hiểu điểm kiến thức nào. Một tờ giấy nháp được viết kín mít, Khương Nhược Đường cố sống cố chết đuổi theo mạch suy nghĩ của anh, cuối cùng cũng miễn cưỡng theo kịp và tìm ra đáp án.
Lục Quy Phàm giảng xong, định thu lại tờ giấy nháp thì Khương Nhược Đường đã đưa tay đè lại.
"Tôi biết cậu sợ tôi chép bài, nhưng trên này có công thức, tôi muốn giữ lại để xem." Khương Nhược Đường nhìn Lục Quy Phàm, rất thành khẩn nói.
Lục Quy Phàm im lặng hai giây rồi lên tiếng: "Vậy cậu tự làm đi, làm ra được thì sẽ để lại cho cậu."
Giọng cậu trong trẻo và rõ ràng, Lục Quy Phàm dừng bước, quay đầu lại nhìn Khương Nhược Đường một cái.
Tròng kính của Lục Quy Phàm vừa dày vừa cũ, Khương Nhược Đường không thể phân biệt được ánh mắt của anh.
Dưới gầm bàn, Lâm Lộc kéo áo Khương Nhược Đường mấy cái, bảo cậu đừng chọc vào Lục Quy Phàm.
Nhưng Khương Nhược Đường lại không hề dời mắt đi.
Kiếp trước, khi Khương Nhược Đường ở phòng bệnh trò chuyện với Lục Quy Phàm về thời học sinh, cậu đã trêu Lục Quy Phàm quá keo kiệt, không bao giờ chịu cho mọi người chép bài, nên các bạn học đều gọi anh là "gã Bốn Mắt keo kiệt".
Lục Quy Phàm chỉ cười nhạt, nói rằng đó là vì thời niên thiếu, anh có quan niệm đúng sai quá mạnh mẽ. Anh luôn cảm thấy cho người khác chép bài là giúp họ đi đường tắt nhưng lại không tự mình suy nghĩ, cuối cùng vẫn không biết làm, đó là đang hại họ. Nếu có bạn học hỏi bài, anh sẽ không bao giờ làm ngơ.
Anh có quay về bên tôi không?
Ngay lúc này, cả lớp học bỗng nhiên im lặng, ngay cả Triệu Trường Phong đang cắm cúi viết bài cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Khương Nhược Đường, thầm nghĩ: Vị thiếu gia này mới khai giảng đã lên cơn điên rồi à? Nếu cậu mà thật lòng học hành, tôi sẽ biểu diễn trồng cây chuối ăn phân!
Lục Quy Phàm bước trở lại, mỗi bước chân như trùng khớp với nhịp tim của Khương Nhược Đường.
Anh cầm lấy tập bài trên bàn của Khương Nhược Đường lên xem.
Phần trắc nghiệm toán có câu đúng câu sai, trên đó còn ghi chú một vài công thức, có kiến thức còn ghi rõ số trang trong sách giáo khoa. Phần lớn các bài tự luận tính toán đều chưa làm xong, dù có viết cũng không đúng trọng tâm. Có bài viết được vài dòng thì đúng ý, có bài thì có thể nói là hoàn toàn không liên quan đến đề bài.
Nhưng anh rất ngạc nhiên, vì những "đáp án" này rất chân thật.
Lục Quy Phàm cụp mắt xuống, còn Khương Nhược Đường thì ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách nhạt không còn vẻ ngang ngược tùy hứng như xưa, mà là thật tâm muốn chứng minh điều gì đó từ anh.
"Cậu không biết làm quá nhiều bài. Chừng này thời gian nhiều nhất chỉ dạy được cậu một bài cơ bản thôi!" Lục Quy Phàm lên tiếng.
"Được chứ! Vốn dĩ ăn một miếng không thể thành người mập ngay được!"
Khương Nhược Đường định đứng dậy lấy ghế của Lục Quy Phàm qua, nhưng anh đã đứng ngay bên cạnh cậu, cúi người xuống, lấy một tờ giấy nháp, cầm bút, và bắt đầu viết soàn soạt trên giấy.
Khi bóng của anh bao trùm lấy đỉnh đầu Khương Nhược Đường, cả thế giới như bị anh chia làm hai. Trong không gian nhỏ bé này, Khương Nhược Đường có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, thanh mát đặc trưng của Lục Quy Phàm, giống hệt như cái đêm tuyết rơi lất phất, khi cậu được anh cõng trên lưng, gục đầu trên vai anh mà ngửi thấy.
Lục Quy Phàm giảng xong, định thu lại tờ giấy nháp thì Khương Nhược Đường đã đưa tay đè lại.
"Tôi biết cậu sợ tôi chép bài, nhưng trên này có công thức, tôi muốn giữ lại để xem." Khương Nhược Đường nhìn Lục Quy Phàm, rất thành khẩn nói.
Lục Quy Phàm im lặng hai giây rồi lên tiếng: "Vậy cậu tự làm đi, làm ra được thì sẽ để lại cho cậu."
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
