TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Không biết là vì đang tuổi ăn tuổi lớn, hay vì đồng phục bị giặt co lại, mà tay áo và ống quần của anh đều ngắn đi một chút. Dưới cổ tay áo là xương cổ tay trông có vẻ mảnh khảnh nhưng lại sắc cạnh, mắt cá chân trắng ngần thấp thoáng hiện ra. Đôi giày vải đã giặt đến bạc màu, so với những đôi giày hiệu của các bạn học xung quanh trông thật lạc lõng.

Chính là một người như vậy, đã cõng Khương Nhược Đường đi hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.

Cổ họng Khương Nhược Đường lại nghẹn lại vì căng thẳng.

...

"Toi rồi, toi rồi, Bốn Mắt đến rồi... Tôi còn chưa chép xong!"

"Cái gã đó có cần chép bài đâu, đến muộn mười phút thì có ảnh hưởng gì đến hạng nhất toàn khối của hắn chứ?"

"Đúng là một tướng công thành, vạn cốt khô mà!"

Nghe thấy câu này, Khương Nhược Đường quay lại với vẻ khó hiểu. Cậu suýt quên mất, người ngồi sau lưng cậu năm lớp 12 chính là Triệu Trường Phong!

Gã này không phải là người ham học, mấy tập đề cương nghỉ hè vẫn còn mới tinh. Tối qua không chép, bây giờ mới bắt đầu cắm cúi viết, đừng nói là cho thêm mười phút, có cho thêm một ngày cũng không cứu nổi.

"Sao lại là một tướng công thành, vạn cốt khô?" Khương Nhược Đường nghi ngờ Triệu Trường Phong lại dùng thành ngữ linh tinh rồi.

"Lục Quy Phàm chính là vị tướng muốn đến trước mặt thầy cô kể công, còn chúng ta là đống xương khô lót dưới chân hắn đó!" Triệu Trường Phong đang trong guồng quay sao chép, không hề nhận ra người nói chuyện với mình là Khương Nhược Đường. Nếu là bình thường, hai người đã như sao Hỏa đâm vào Trái Đất, cà khịa nhau cho đến khi chuông vào lớp reo.

Trong lòng Triệu Trường Phong, mẹ cậu ta Triệu Vân Sơ chính là Bạch Nương Tử, Khương Hoài Viễn là Hứa Tiên vô dụng nhưng tốt bụng, còn Khương Nhược Đường là Pháp Hải chuyên gây chuyện, suốt ngày nghi ngờ Triệu Vân Sơ muốn hãm hại cả nhà họ, đúng là có bệnh!

Lúc này, Lục Quy Phàm đã đặt cặp sách xuống, và thật sự bắt đầu thu bài tập nghỉ hè từ cuối lớp lên.

"Bài tập nghỉ hè."

"... Đợi lát nữa, cậu thu của người khác trước đi!"

"Bài tập."

"Còn một chút nữa thôi, đảm bảo lát nữa đưa cho cậu!"

"Bài tập."

"Ấy ấy, châm chước đi mà, lớp trưởng lát nữa quay lại thu của tôi sau nhé!"

...

Lục Quy Phàm đi từ hàng cuối lên, chỉ thu được vài tập. Có những người dù đã làm xong bài cũng bị người khác mượn làm "bản mẫu" để chép.

Khi anh đi đến sau lưng Triệu Trường Phong, cậu ta lập tức trả lời: "Chưa làm xong, càng giục càng chậm!"

Lục Quy Phàm chống một tay lên góc bàn của Triệu Trường Phong, khẽ nói: "Chép sai bài tự luận rồi."

Chất giọng lành lạnh, ngữ khí toát ra vẻ xa cách, hoàn toàn khác với mười năm sau, thiếu đi mấy phần dịu dàng và bao dung khiến Khương Nhược Đường không thể nào quên.

"Cái gì..." Triệu Trường Phong, tên ngốc này, đã chép bài tự luận ở trang thứ hai sang trang thứ ba, chép bài mà cũng chép sai, đúng là nhân tài.

Trong lúc gã này đang vò đầu bứt tai, Khương Nhược Đường ngẩng đầu lên. Từ góc độ này, ánh mắt cậu vừa vặn có thể nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính của Lục Quy Phàm.

Hốc mắt hơi sâu, đuôi mắt thanh tú, và hàng mi dài đến mức như thể lúc nào cũng có thể quét qua tròng kính.

Đó là một vẻ đẹp mà không một ai phát hiện ra, chỉ có Khương Nhược Đường biết.

Lục Quy Phàm lại tiến lên một bước, anh không nhìn Khương Nhược Đường, mà hỏi Lâm Lộc: "Còn cậu, nộp không?"

"Lát nữa nhé, bài của tôi cho bạn khác tham khảo rồi." Lâm Lộc cười nói.

"Ừm." Lục Quy Phàm lại định đi tiếp.

Không biết tại sao, Khương Nhược Đường không muốn nhìn thấy bóng lưng của anh. Có lẽ vì nó quá gầy, hoặc có lẽ vì mỗi lần ở trong phòng bệnh nhìn bóng lưng Lục Quy Phàm rời đi, cậu sẽ bắt đầu nhung nhớ, mong chờ lần sau anh lại đến thăm mình.

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.