TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

"Ra là vậy à." Lâm Lộc cười: “Đi thôi, vào lớp nào. Cậu mang theo bài tập của tôi rồi chứ?"

"Mang rồi, yên tâm."

Khương Nhược Đường nhớ bạn cùng bàn năm lớp 12 của mình hình như là Lâm Lộc. Nghĩ đến việc phải ngồi cùng cậu ta cả một năm trời... Thôi kệ, cứ coi như là bài thực hành chống PUA đi.

Vào lớp, Lâm Lộc dẫn Khương Nhược Đường đến dãy bàn thứ ba từ dưới lên.

Cả không gian sáng sủa, sạch sẽ, trên bảng đen phía sau viết mấy chữ thật to - ĐẾM NGƯỢC THI ĐẠI HỌC 280 NGÀY.

Lúc còn trẻ, cậu cảm thấy đồng hồ đếm ngược này thật cấp bách, áp lực. Bây giờ nhìn lại mới hiểu, đời người dài như vậy, thi đại học có là cái thá gì.

Haiz... dù có là cái thá gì, vẫn phải tự mình vượt qua cây cầu độc mộc đó.

Sau khi ngồi xuống, Khương Nhược Đường liền trả lại chồng bài tập đã mượn cho Lâm Lộc.

Lâm Lộc liếc qua chồng bài của Khương Nhược Đường, ngạc nhiên nói: "Nhược Đường, mấy bài tự luận này sao cậu không làm? Nếu không kịp làm thì phải nói với tôi chứ, tôi làm giúp cậu cũng được mà! Lát nữa lớp trưởng đến thu bài tập bây giờ!"

Nghe đến hai chữ "lớp trưởng", trái tim Khương Nhược Đường lại một trận rung động dữ dội.

Trong lúc Khương Nhược Đường đang ngẩn người, đã có các bạn học khác qua lấy bài của Lâm Lộc đi chép.

"Lâm Lộc! Cậu ấy không chép thì cho bọn này chép trước!"

Những bạn học đến sớm đều đang cúi đầu cắm cúi viết, đây là màn nước rút cuối cùng.

Lâm Lộc chủ động cầm lấy chồng bài của Khương Nhược Đường: “Để tôi viết giúp cậu!"

"Không cần đâu, nét chữ của chúng ta không giống nhau." Khương Nhược Đường giữ tay Lâm Lộc lại.

Hậu quả của việc cậu viết giúp tôi còn nghiêm trọng hơn là không viết nhiều.

Bởi vì Khương Nhược Đường suốt ngày theo đuổi thần tượng, tâm trí rõ ràng không đặt vào việc học. Ngay học kỳ trước, cậu còn tài trợ cho fan club trong trường để cổ vũ Bạch Ánh Xuyên, làm ầm ĩ đến mức phụ huynh học sinh phải tìm đến tận trường.

Thầy chủ nhiệm họ Uông, biệt danh "Uông phu tử", tức đến run cả người, chỉ vào mặt Khương Nhược Đường nói: "Em đúng là cái cây gậy khuấy phân!"

Lúc đó Khương Nhược Đường cứng đầu lắm, đáp thẳng lại thầy Uông: "Nếu em là cây gậy đó, vậy thì tất cả học sinh trong trường đều là phân à? Bao gồm cả thầy sao?"

Cứ thế, Khương Nhược Đường đã đắc tội triệt để với vị thầy Uông này.

Kiếp trước, cũng là Lâm Lộc chép bài giúp Khương Nhược Đường, sau đó bị thầy Uông phát hiện, cả hai đều bị mời phụ huynh. Đến khi về nhà, Khương Hoài Viễn nói rằng thầy chủ nhiệm nghi ngờ Khương Nhược Đường ép Lâm Lộc viết bài cho mình, còn nói hành vi này của cậu là bắt nạt học đường.

Lúc đó Khương Nhược Đường thấy thầy cô chuyện bé xé ra to, bây giờ nghĩ lại, trời mới biết mẹ của Lâm Lộc đã bôi nhọ cậu như thế nào trong phòng giáo vụ.

Giọng nói lo lắng của Lâm Lộc vang lên bên tai Khương Nhược Đường: "Nhưng bài tập trống nhiều thế này... cậu sẽ bị phạt đứng ở cuối lớp đấy..."

"Thế thì tốt quá còn gì, vừa tỉnh táo vừa sảng khoái." Khương Nhược Đường mỉm cười.

Còn có thể cách xa cậu một chút.

Lúc nhỏ cậu thấy bị phạt đứng là chuyện rất nghiêm trọng, rất mất mặt. Lớn lên rồi mới thấy... phạt đứng thôi mà, có phải phạt thưởng cuối năm hay trừ lương đâu, có là cái thá gì.

Đúng lúc này, một bóng người cao gầy đeo chiếc ba lô vải bố rộng thùng thình màu đen bước vào.

Khoảnh khắc đó, trái tim Khương Nhược Đường như bị bóp nghẹt, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào người kia không chớp.

Hóa ra, Lục Quy Phàm năm mười tám tuổi gầy đến vậy, làn da trắng lạnh, cặp kính gọng đen dày cộm khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh.

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.