TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Triệu Vân Sơ tổng kết một câu: “Con trai trở nên hiểu chuyện hơn, anh lại nói nó không bình thường, rốt cuộc ai mới là người không bình thường?”

...

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Khai giảng rồi, ngày lên đoạn đầu đài cũng đã đến.

Trước đây Khương Nhược Đường không hiểu tại sao lại có một đám học sinh cấp ba phải tranh thủ làm bài tập trên tàu điện ngầm, nhưng khi cậu ngồi ở hàng ghế sau của xe riêng để viết bài luận tiếng Anh, cậu đã phần nào thấu hiểu được tâm trạng đó.

Vớt vát được chút nào hay chút đó, dù kết cục đều là chết, nhưng giữa ngũ mã phanh thây và một nhát chém của máy chém đầu chó vẫn có sự khác biệt.

Cổng trường Trung học Quang Diệu Bắc Thành đã ở ngay trước mắt, một cảm giác man mác bỗng dâng lên.

Những gương mặt non nớt chưa bị xã hội mài giũa, mụn trứng cá, tóc đuôi ngựa, đeo tai nghe học tiếng Anh, những tiếng "chào thầy, chào cô" vang lên không ngớt khi bước vào cổng trường, tất cả đều chân thật đến thế.

Thanh xuân còn đó, nắng vàng vẫn tươi, mọi chuyện rồi cũng chẳng có gì to tát.

Khương Nhược Đường hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Hôm nay người trực ở cổng trường ghi sĩ số là thầy dạy toán Tống Thanh Hà, cũng là người thầy đã quản lý Khương Nhược Đường nhiều nhất ở kiếp trước.

Năm đó rất nhiều người khuyên thầy Tống đừng quản Khương Nhược Đường nữa, nói rằng cậu ấy thi vào trường mỹ thuật, dù các môn văn hóa không tốt thì ông bố đạo diễn lớn của cậu cũng có đầy cửa sau để cậu vào đại học. Nhưng Tống Thanh Hà vẫn luôn nhắc nhở Khương Nhược Đường phải học hành cho tốt.

Chỉ là sau này thì sao? Hình như vào học kỳ hai lớp 12, thầy Tống vì chuyện gì đó mà bị điều đi...

Khương Nhược Đường không thích thầy, lúc thầy bị điều đi cậu đã reo hò vui sướиɠ. Nhưng bây giờ, cậu lại mang lòng biết ơn người thầy này, dù sao thì thầy cũng đã từng thật tâm đối xử với mình.

Lúc vào cổng trường, Tống Thanh Hà dùng ánh mắt dò xét nhìn Khương Nhược Đường một lượt, đang định cúi đầu xuống thì nghe thấy cậu gọi một tiếng: "Em chào thầy Tống ạ."

"... Ừm." Tống Thanh Hà gật đầu.

Cô giáo tiếng Anh bên cạnh tò mò nói: "Trời sắp mưa máu tới nơi rồi à? Khương Nhược Đường lại đi chào thầy? Có phải bài tập hè môn toán chưa làm, mong thầy nương tay không?"

"Học sinh chào giáo viên không phải là chuyện đương nhiên sao?" Tống Thanh Hà bình thản đáp.

Khương Nhược Đường đi đến tòa nhà dạy học, âm thầm hít một hơi thật sâu, vì có một vấn đề rất thực tế... Cậu không nhớ mình học lớp 12 mấy, cũng không nhớ ở tầng mấy.

“...” Hay là, quay lại cổng trường hỏi thầy Tống?

Hoặc là đợi xem có bạn học cùng lớp nào không?

Bất chợt, có người khoác vai cậu, một giọng nói vui vẻ vang lên bên tai.

"Nhược Đường! Cậu đứng ngây ra đây làm gì thế?"

Trong thoáng chốc, Khương Nhược Đường như bị kim châm, cả người từ vai đến tim đột ngột căng cứng.

Là Lâm Lộc!

Khương Nhược Đường nghiêng mặt, đối diện với đôi mắt tròn của Lâm Lộc.

Đôi mắt này rất đẹp, trong veo và sáng ngời, như thể không có chút tâm cơ nào.

Nụ cười của Lâm Lộc thì như ánh mặt trời nhỏ, mọi thứ xung quanh đều bị nụ cười của cậu ta lan tỏa, khiến người ta vui vẻ một cách khó hiểu.

Lúc còn trẻ, Khương Nhược Đường không hiểu tại sao mình lại tin tưởng Lâm Lộc đến vậy.

Lớn lên rồi mới hiểu, con người Lâm Lộc này dù nói hay cười đều mang lại cho đối phương giá trị tinh thần tràn đầy. Trong giao tiếp giữa người với người, đây là một năng lực còn quan trọng hơn cả chỉ số IQ.

"Nhược Đường, cậu sao thế?" Lâm Lộc lộ ra vẻ mặt quan tâm.

"Không có gì, tôi bị sái cổ, cậu đột nhiên khoác vai làm tôi hơi đau." Khương Nhược Đường không đổi sắc mặt bịa ra một lý do.

5

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.