0 chữ
Chương 18
Chương 18
Kiếp trước, Triệu Vân Sơ từng nhắc rằng bà muốn có một đôi giày da mềm, nhưng sau đó tiền bạc đều dồn vào việc chữa bệnh cho Khương Nhược Đường, đến mức mũi giày của bà rách cả da cũng không đổi. Để kiếm nhiều tiền hơn cho Khương Nhược Đường đổi thuốc điều trị trúng đích, Triệu Vân Sơ nhận làm thêm cho hai công ty nữa, đau mỏi vai gáy cũng không dám nghỉ ngơi.
Lúc đó Khương Nhược Đường không thể hiếu thuận với bà, chỉ đành báo đáp ở kiếp này.
Cuối cùng... Khương Hoài Viễn cũng phát hiện ra Khương Nhược Đường đang viết bài.
"Đường Đường... con đang học bài à?"
"Giờ ba mới phát hiện ra à? Con là con trai ba đấy, con nghỉ hè cả một kỳ không làm bài tập mà ba không thèm ngó ngàng gì sao?"
"Ba có nhắc mà, rồi con lại giận dỗi không thèm nói chuyện với ba. Con còn luôn miệng nói không đỗ trường mỹ thuật trong nước thì sẽ đi du học..."
Khương Nhược Đường day day trán: “Vậy con có ra nước ngoài thì cũng chỉ là một du học sinh vô dụng thôi, đúng không? Ba, ba không thể dung túng cho con một cách vô nguyên tắc như vậy được."
"Cũng không phải là vô nguyên tắc."
"Hả?"
"Vì con đâu có làm hại ai."
Khương Nhược Đường nhìn vào đôi mắt nai Bambi của cha mình: Ba, ba nói có lý quá, con không thể phản bác được.
"Có phải ba nghĩ rằng dù con có chẳng làm nên trò trống gì, ba vẫn có thể nuôi con đúng không?"
"Cũng không phải là không được. Bên ngoài cạnh tranh khốc liệt lắm, nếu con chỉ muốn ở nhà thì cũng tốt."
Khương Nhược Đường thật sự không biết nên khóc hay nên cười, nhưng hốc mắt lại nóng lên, căng tức.
Cậu ôm chầm lấy Khương Hoài Viễn: “Nếu đã vậy, dù gặp phải chuyện gì ba cũng phải kiên cường, tuyệt đối không được dễ dàng bỏ rơi con."
Khương Hoài Viễn sững người một lúc, ông có thể cảm nhận được vai và cánh tay của con trai đang run rẩy.
Thằng bé làm sao vậy? Là vì sợ xây dựng gia đình mới, sợ mình sẽ bị thờ ơ sao?
"Dù có xảy ra chuyện gì, ba cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi con."
"Được rồi, ba ra ngoài đi. Con còn phải làm bài tập."
Khương Nhược Đường xua xua mu bàn tay, với vẻ mặt như đang tiễn thánh giá.
Khương Hoài Viễn rời khỏi phòng con trai, nhẹ nhàng khép cửa lại cho cậu.
Khi đi ngang qua căn phòng bên cạnh, ông phát hiện cửa cứ thế mở toang hoác. Ông bước vào bật đèn, nhìn cảnh tượng trống không mà ngẩn cả người.
Dì Quyên vừa cắt một đĩa trái cây, đang định mang lên cho Khương Nhược Đường thì bị Khương Hoài Viễn kéo lại hỏi: "Cái này... Kho báu của Đường Đường sao thế này?"
"Ối dào, tôi cũng đang định nói với ông chuyện này đây. Thằng bé Nhược Đường cả ngày hôm nay cứ là lạ. Ông xem, sáng nó ăn tào phớ ngọt, trưa ăn cơm còn nói chuyện với tôi, chiều nó lại gọi tôi cùng nó đóng gói tất cả đồ đạc trong phòng này vào thùng. Xong có một chiếc xe tải đến, chở đi hết sạch rồi!"
"Chở đi đâu? Chẳng lẽ phòng này không chứa hết bảo bối của nó, nên nó mua nhà mới để chứa à?"
"Không phải đâu!" Dì Quyên ghé vào tai Khương Hoài Viễn nói: “Bán hết rồi. Nhược Đường bảo bán được mấy chục nghìn, vừa hay có thể dùng để mua giường và tủ quần áo cho Triệu Trường Phong."
"Cái gì? Mua giường và tủ quần áo cho Triệu Trường Phong?" Khương Hoài Viễn nghe mà như lọt vào sương mù.
Dì Quyên chỉ vào phòng đựng "kho báu", nhỏ giọng nói: "Nhược Đường còn bảo, căn phòng này sau này sẽ để cho Triệu Trường Phong ở."
Khương Hoài Viễn nghĩ tới nghĩ lui, lại muốn vào phòng nói chuyện với con trai, nhưng dì Quyên vừa mở cửa đặt đĩa trái cây xuống đã đi ra, ra hiệu với ông, ý là cậu chủ đang học rất chăm chú, đừng vào làm phiền.
Khương Hoài Viễn cầm điện thoại, ra ngoài gọi cho Triệu Vân Sơ, kể với bà rằng ông cảm thấy con trai mình không bình thường.
Lúc đó Khương Nhược Đường không thể hiếu thuận với bà, chỉ đành báo đáp ở kiếp này.
Cuối cùng... Khương Hoài Viễn cũng phát hiện ra Khương Nhược Đường đang viết bài.
"Đường Đường... con đang học bài à?"
"Giờ ba mới phát hiện ra à? Con là con trai ba đấy, con nghỉ hè cả một kỳ không làm bài tập mà ba không thèm ngó ngàng gì sao?"
"Ba có nhắc mà, rồi con lại giận dỗi không thèm nói chuyện với ba. Con còn luôn miệng nói không đỗ trường mỹ thuật trong nước thì sẽ đi du học..."
"Cũng không phải là vô nguyên tắc."
"Hả?"
"Vì con đâu có làm hại ai."
Khương Nhược Đường nhìn vào đôi mắt nai Bambi của cha mình: Ba, ba nói có lý quá, con không thể phản bác được.
"Có phải ba nghĩ rằng dù con có chẳng làm nên trò trống gì, ba vẫn có thể nuôi con đúng không?"
"Cũng không phải là không được. Bên ngoài cạnh tranh khốc liệt lắm, nếu con chỉ muốn ở nhà thì cũng tốt."
Khương Nhược Đường thật sự không biết nên khóc hay nên cười, nhưng hốc mắt lại nóng lên, căng tức.
Cậu ôm chầm lấy Khương Hoài Viễn: “Nếu đã vậy, dù gặp phải chuyện gì ba cũng phải kiên cường, tuyệt đối không được dễ dàng bỏ rơi con."
Thằng bé làm sao vậy? Là vì sợ xây dựng gia đình mới, sợ mình sẽ bị thờ ơ sao?
"Dù có xảy ra chuyện gì, ba cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi con."
"Được rồi, ba ra ngoài đi. Con còn phải làm bài tập."
Khương Nhược Đường xua xua mu bàn tay, với vẻ mặt như đang tiễn thánh giá.
Khương Hoài Viễn rời khỏi phòng con trai, nhẹ nhàng khép cửa lại cho cậu.
Khi đi ngang qua căn phòng bên cạnh, ông phát hiện cửa cứ thế mở toang hoác. Ông bước vào bật đèn, nhìn cảnh tượng trống không mà ngẩn cả người.
Dì Quyên vừa cắt một đĩa trái cây, đang định mang lên cho Khương Nhược Đường thì bị Khương Hoài Viễn kéo lại hỏi: "Cái này... Kho báu của Đường Đường sao thế này?"
"Ối dào, tôi cũng đang định nói với ông chuyện này đây. Thằng bé Nhược Đường cả ngày hôm nay cứ là lạ. Ông xem, sáng nó ăn tào phớ ngọt, trưa ăn cơm còn nói chuyện với tôi, chiều nó lại gọi tôi cùng nó đóng gói tất cả đồ đạc trong phòng này vào thùng. Xong có một chiếc xe tải đến, chở đi hết sạch rồi!"
"Không phải đâu!" Dì Quyên ghé vào tai Khương Hoài Viễn nói: “Bán hết rồi. Nhược Đường bảo bán được mấy chục nghìn, vừa hay có thể dùng để mua giường và tủ quần áo cho Triệu Trường Phong."
"Cái gì? Mua giường và tủ quần áo cho Triệu Trường Phong?" Khương Hoài Viễn nghe mà như lọt vào sương mù.
Dì Quyên chỉ vào phòng đựng "kho báu", nhỏ giọng nói: "Nhược Đường còn bảo, căn phòng này sau này sẽ để cho Triệu Trường Phong ở."
Khương Hoài Viễn nghĩ tới nghĩ lui, lại muốn vào phòng nói chuyện với con trai, nhưng dì Quyên vừa mở cửa đặt đĩa trái cây xuống đã đi ra, ra hiệu với ông, ý là cậu chủ đang học rất chăm chú, đừng vào làm phiền.
Khương Hoài Viễn cầm điện thoại, ra ngoài gọi cho Triệu Vân Sơ, kể với bà rằng ông cảm thấy con trai mình không bình thường.
5
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
