0 chữ
Chương 17
Chương 17
Khương Hoài Viễn năm nay vừa qua tuổi bốn mươi lăm, không hói đầu, không bụng bia, dù không tập gym nhưng cũng hay đi đánh golf, câu cá, trông trắng trẻo thư sinh, đặc biệt là đôi mắt rất to, lông mi dài, trông có nét gì đó giống chú nai Bambi.
Trên phim trường, Khương Hoài Viễn rất có khí phách và khả năng kiểm soát, nhưng rời khỏi phim trường là chỉ số bá đạo lập tức về mo.
Có lẽ vì Khương Hoài Viễn lớn lên cùng ông nội trên phim trường, nên khả năng điều hành của một đạo diễn ông đã học được bảy, tám phần, nhưng sự mềm mỏng trong cốt cách thì không thể thay đổi.
Rũ bỏ lớp vỏ bọc của thân phận đạo diễn, ông không học được sự khéo léo trong các mối quan hệ xã giao của bà nội, lại quá coi trọng tình nghĩa, nên mới dễ bị kẻ giả tạo như Lâm Thành Đống thao túng.
May mà những người bạn cũ từng cùng ông nội gây dựng sự nghiệp vẫn còn đó. Khương Hoài Viễn ở công ty chỉ cần làm một A Đẩu biết tôn trọng các bậc trưởng bối, để các bậc cha chú khác đè nén cái tâm tư đang rục rịch nổi loạn của Lâm Thành Đống, mới yên ổn được ngần ấy năm.
Khương Nhược Đường thầm bình phẩm về cha mình, ngoại hình không tệ, cần tiếp tục phát huy.
"Vậy sao con biết dì ấy thích phim bom tấn? Ba còn tưởng dì ấy thích mấy phim nghệ thuật cơ."
"Trước đây con nghe Triệu Trường Phong nhắc qua một lần."
"... Cái áo sơ mi kẻ đó của ba thật sự không đẹp à?" Khương Hoài Viễn hỏi.
"Mặc vào trông như lão cán bộ. Ba mặc đến phim trường để trấn áp quần hùng thì được, chứ đi hẹn hò mà cũng mặc cái áo đó, ba muốn làm lãnh đạo của dì Triệu à?"
"Ồ."
Có lẽ vì hai cha con hiếm khi trò chuyện như vậy, Khương Hoài Viễn cứ đứng bên cạnh mãi không chịu đi.
"Con nói xem lần sau ba đưa dì Vân Sơ đi câu cá ở hồ chứa Ân Khê thì thế nào? Ở đó phong cảnh đẹp..."
Gân xanh trên trán Khương Nhược Đường giật giật. Người cha không có chút tinh ý này, không thấy mình đang chăm chỉ học bài hay sao? Lẽ ra lúc này phải cảm tạ trời đất mà nói "Tạ ơn trời đất, con trai tôi cuối cùng cũng chịu học hành", rồi nhanh chóng lui ra chứ?
"Ba ơi, phong cảnh ở Ân Khê thì đẹp thật, nhưng ba câu cá, còn dì Triệu ở bên cạnh làm gì ạ? Uống không khí hay là ngủ trên ghế xếp à?"
"Vậy... vậy con cho ba chút ý kiến đi! Ý kiến hôm nay của con hay lắm..."
Khương Nhược Đường dùng đầu bút gõ gõ vào trán. Triệu Vân Sơ trong ấn tượng của cậu là một người rất thực tế, hơn nữa bà còn phải xử lý sổ sách của mấy công ty, chắc cũng rất mệt mỏi.
"Đầu tiên, ba có thể đưa dì Triệu đến tiệm giày đặt làm riêng mà ba hay đến, đặt cho dì một đôi giày da mềm mới. Dì ấy thỉnh thoảng phải đi công tác, giày da quá cứng sẽ làm đau gót chân."
"Đúng rồi, hình như mấy hôm trước dì ấy có nói với ba là bị đau chân."
Nếu đây không phải là cha ruột của mình, Khương Nhược Đường thật sự muốn túm cổ áo ông ta mà lắc.
Người ta đã nói giày làm đau gót chân rồi mà ba còn không nhanh chóng hành động?
Đưa đáp án tận tay rồi mà cũng không biết chép vào bài thi sao? Đúng là cha ruột của tôi có khác!
Nếu nói kiếp trước trong đầu cậu toàn là nước, thì Khương Hoài Viễn cũng không kém cạnh gì. E rằng đây là di truyền.
"Ba biết dì ấy bị đau chân mà cũng không quan tâm một chút à?"
"Con nói đúng hết, vậy còn gì nữa không?"
"Còn... một liệu trình mát xa tinh dầu SPA trọn gói. Vai gáy của dì ấy thường không thoải mái, ba đưa dì đi thư giãn một chút. Mát xa xong dì ấy chắc chắn sẽ đói, ba đưa dì đến nhà hàng xoay mới mở ấy, có cảnh đêm, món ăn lại tinh tế và thanh đạm."
"Được, được, được!"
"Nhớ đặt chỗ trước đấy!" Khương Nhược Đường không yên tâm dặn dò.
Trên phim trường, Khương Hoài Viễn rất có khí phách và khả năng kiểm soát, nhưng rời khỏi phim trường là chỉ số bá đạo lập tức về mo.
Có lẽ vì Khương Hoài Viễn lớn lên cùng ông nội trên phim trường, nên khả năng điều hành của một đạo diễn ông đã học được bảy, tám phần, nhưng sự mềm mỏng trong cốt cách thì không thể thay đổi.
Rũ bỏ lớp vỏ bọc của thân phận đạo diễn, ông không học được sự khéo léo trong các mối quan hệ xã giao của bà nội, lại quá coi trọng tình nghĩa, nên mới dễ bị kẻ giả tạo như Lâm Thành Đống thao túng.
Khương Nhược Đường thầm bình phẩm về cha mình, ngoại hình không tệ, cần tiếp tục phát huy.
"Vậy sao con biết dì ấy thích phim bom tấn? Ba còn tưởng dì ấy thích mấy phim nghệ thuật cơ."
"Trước đây con nghe Triệu Trường Phong nhắc qua một lần."
"... Cái áo sơ mi kẻ đó của ba thật sự không đẹp à?" Khương Hoài Viễn hỏi.
"Mặc vào trông như lão cán bộ. Ba mặc đến phim trường để trấn áp quần hùng thì được, chứ đi hẹn hò mà cũng mặc cái áo đó, ba muốn làm lãnh đạo của dì Triệu à?"
Có lẽ vì hai cha con hiếm khi trò chuyện như vậy, Khương Hoài Viễn cứ đứng bên cạnh mãi không chịu đi.
"Con nói xem lần sau ba đưa dì Vân Sơ đi câu cá ở hồ chứa Ân Khê thì thế nào? Ở đó phong cảnh đẹp..."
Gân xanh trên trán Khương Nhược Đường giật giật. Người cha không có chút tinh ý này, không thấy mình đang chăm chỉ học bài hay sao? Lẽ ra lúc này phải cảm tạ trời đất mà nói "Tạ ơn trời đất, con trai tôi cuối cùng cũng chịu học hành", rồi nhanh chóng lui ra chứ?
"Ba ơi, phong cảnh ở Ân Khê thì đẹp thật, nhưng ba câu cá, còn dì Triệu ở bên cạnh làm gì ạ? Uống không khí hay là ngủ trên ghế xếp à?"
"Vậy... vậy con cho ba chút ý kiến đi! Ý kiến hôm nay của con hay lắm..."
Khương Nhược Đường dùng đầu bút gõ gõ vào trán. Triệu Vân Sơ trong ấn tượng của cậu là một người rất thực tế, hơn nữa bà còn phải xử lý sổ sách của mấy công ty, chắc cũng rất mệt mỏi.
"Đúng rồi, hình như mấy hôm trước dì ấy có nói với ba là bị đau chân."
Nếu đây không phải là cha ruột của mình, Khương Nhược Đường thật sự muốn túm cổ áo ông ta mà lắc.
Người ta đã nói giày làm đau gót chân rồi mà ba còn không nhanh chóng hành động?
Đưa đáp án tận tay rồi mà cũng không biết chép vào bài thi sao? Đúng là cha ruột của tôi có khác!
Nếu nói kiếp trước trong đầu cậu toàn là nước, thì Khương Hoài Viễn cũng không kém cạnh gì. E rằng đây là di truyền.
"Ba biết dì ấy bị đau chân mà cũng không quan tâm một chút à?"
"Con nói đúng hết, vậy còn gì nữa không?"
"Còn... một liệu trình mát xa tinh dầu SPA trọn gói. Vai gáy của dì ấy thường không thoải mái, ba đưa dì đi thư giãn một chút. Mát xa xong dì ấy chắc chắn sẽ đói, ba đưa dì đến nhà hàng xoay mới mở ấy, có cảnh đêm, món ăn lại tinh tế và thanh đạm."
"Được, được, được!"
"Nhớ đặt chỗ trước đấy!" Khương Nhược Đường không yên tâm dặn dò.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
