TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Khương Nhược Đường cụp mắt xuống, chậm rãi trả lời: [Nhưng dù có chép bài của cậu thì những câu này tôi vẫn không biết làm.]

Lâm Lộc trả lời rất nhanh: [Dù sao thì sau này cậu cũng thi vào trường mỹ thuật mà, là cô Tống quá khắt khe, cứ nhằm vào cậu thôi.]

Khương Nhược Đường nhìn dòng tin nhắn đó, khóe môi cong lên, cậu đúng là "bạn tốt" của tôi thật đấy.

Mấy năm nay, điểm chuẩn các môn văn hóa của các trường mỹ thuật thông thường cũng gần 400 điểm, còn những trường mỹ thuật hàng đầu cũng yêu cầu điểm số bằng 70% điểm sàn đại học top đầu.

Cái kiểu "nâng cho cao, ngã cho đau" này của Lâm Lộc khiến Khương Nhược Đường ngày càng lơ là các môn văn hóa, nếu cứ tiếp tục buông thả thì sẽ toi đời.

Cậu ta thì vẻ vang vào trường top, còn Khương Nhược Đường bị cậu ta tâng bốc cho thành kẻ ngốc, quả là một cặp đối chứng hoàn hảo.

Khương Nhược Đường không ngốc đến mức vạch mặt Lâm Lộc ngay bây giờ. Nếu như cậu đã làm xong cả rồi, vậy thì đưa đây cho tôi học hỏi chút đi.

[Cảm ơn nhé, bảo tài xế nhà cậu mang qua cho tôi được không? Khai giảng tôi mang đến trường trả cậu một thể.]

Lâm Lộc gửi mấy icon mặt cười vui vẻ, quả nhiên lại quay về chủ đề chính: [Tin nhắn sáng nay của cậu làm tôi giật cả mình, sao cậu lại đột nhiên không thích Bạch Ánh Xuyên nữa vậy? Có chuyện gì xảy ra à?]

Khương Nhược Đường cười nhạt, sao nào, cậu còn định dùng Bạch Ánh Xuyên để thao túng tôi nữa à?

Đổi cho tôi cái "bánh vẽ" khác đi, cái bánh này tôi ăn ngán rồi.

[Không có gì đâu, trai đẹp trong thiên hạ thiếu gì, thấy người đẹp hơn thì tôi đổi thôi.]

[Gần đây có phim nào hot đâu, nói tôi nghe đi! Ai mà đẹp trai hơn cả Bạch Ánh Xuyên được chứ?]

Khoảnh khắc đó, trong đầu Khương Nhược Đường hiện lên hình ảnh người đàn ông mặc áo khoác đen, gương mặt lạnh lùng nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự dịu dàng ấm áp.

Cậu dường như vẫn còn nhớ hơi ấm từ tấm lưng của người ấy.

Lúc Khương Nhược Đường rời đi trời đang đổ tuyết, Lục Quy Phàm đã đưa áo khoác của anh cho cậu, không biết anh có bị lạnh không.

[Bây giờ tôi thích kiểu trí thức.]

[Ha ha ha, tôi không tin! Rõ ràng cậu từng nói mấy kẻ ra vẻ trí thức thực chất nhạt như nước ốc, lại cứ thích tỏ vẻ mình là trà sữa cao cấp.]

Hả? Trước đây mình nói chuyện kiểu này á?

[Chắc tại tôi ngốc quá, muốn đổ thêm chút kiến thức vào đầu.]

Lâm Lộc hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ rằng Khương Nhược Đường vì đau đầu với đống bài tập nghỉ hè nên mới nói đùa với mình. Hơn nữa, Bạch Ánh Xuyên sắp chuyển đến trường, cậu chủ nhỏ Khương Nhược Đường chắc là đang làm cao đây mà.

Nhưng hiệu suất của cậu ta rất nhanh, Khương Nhược Đường chưa phải vật lộn trong biển kiến thức quá lâu thì tài xế nhà Lâm Lộc đã mang bài tập nghỉ hè đến.

Khương Nhược Đường vừa xem vừa chép, câu nào xem không hiểu thì bỏ trống.

Hơn mười một giờ đêm, Khương Hoài Viễn trở về, nghe tiếng bước chân là biết tâm trạng ông đang rất tốt.

Thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa phòng Khương Nhược Đường, biết cậu vẫn chưa ngủ, Khương Hoài Viễn gõ cửa phòng con trai.

"Đường Đường, ba vào được không con?"

"Vâng, ba vào đi." Khương Nhược Đường nhíu mày, đang cố gắng giải một bài toán khó.

Cửa vừa mở, Khương Hoài Viễn đã mở to mắt, phấn khích nói: "Đường Đường, ba đã đưa dì Vân Sơ đến Minh Nguyệt Các, dì ấy quả nhiên rất thích món Ánh trăng hồ sen ở đó! Con nói xem, chuyện mà ba không biết, sao con lại biết hay vậy?"

Khương Nhược Đường liếc nhìn cha mình một cái.

"Chuyện con biết còn nhiều lắm."

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.