TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Ăn tối xong, Khương Nhược Đường tự pha cho mình một ly cà phê.

Lại đến lúc phải chạy đua với thời gian rồi, Khương Nhược Đường trải đống đề cương ra bàn, trông chẳng khác nào một công trường thi công quy mô lớn.

Công trường thì nhiều, mà Khương Nhược Đường lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Kiếp trước, Khương Nhược Đường đi theo con đường của sinh viên nghệ thuật, mục tiêu là trường mỹ thuật nên yêu cầu về các môn văn hóa không cao. Dù từ cấp hai đến lớp 10, thành tích của cậu luôn ở mức khá giỏi, nhưng lên lớp 11, khi độ khó của các môn học tăng lên một bậc, Khương Nhược Đường đã có phần buông thả bản thân.

Chưa kể bộ não của Khương Nhược Đường bây giờ thuộc về mười năm sau, những kiến thức đó sớm đã bị ném lên chín tầng mây rồi. Cậu có thức trắng 72 tiếng đồng hồ cũng không thể xây nhà cao tầng từ một bãi đất trống được!

Khương Nhược Đường hít một hơi thật sâu, sống được đã là thắng lợi rồi, người sống sờ sờ chẳng lẽ lại để mấy tờ đề thi dồn đến chết được sao?

Cậu mang tâm thế đã chẳng còn gì để mất, liếc nhìn câu đầu tiên của đề toán.

Ể, không ngờ lại hiểu, đây là một bài toán về dãy số, đáp án hẳn là B!

Câu thứ hai, là một bài toán về hàm số, hình như phải chọn C!

Khoảng nửa tiếng sau, Khương Nhược Đường vừa làm vừa lật sách giáo khoa tìm kiếm kiến thức, không ngờ cũng làm được kha khá. Dù vẫn có vài câu cậu lật tới lật lui cũng không giải được, nhưng Khương Nhược Đường lại có cảm giác: "Trọng sinh một lần, não mình phát triển hơn rồi sao!"

Dần dần, cậu nhận ra... đó là vì lúc ở bệnh viện quá buồn chán, nên cậu đã xem rất nhiều video bài giảng của Lục Quy Phàm.

Viện nghiên cứu của Lục Quy Phàm có nhiệm vụ giảng dạy, anh dạy thay môn toán ở trường đại học. Một thầy giáo dạy toán thanh lịch, trí thức nghiễm nhiên trở thành cực phẩm trong lòng sinh viên, trên mạng có không ít video bài giảng của anh. Những lúc không gặp được Lục Quy Phàm, Khương Nhược Đường cứ xem đi xem lại những video này.

Dù mỗi lần giảng bài, biểu cảm của Lục Quy Phàm đều như người máy, nhưng cách giảng giải của anh lại sâu sắc mà dễ hiểu, đặc biệt phù hợp với lối tư duy của Khương Nhược Đường. Mưa dầm thấm lâu, những kiến thức này cứ thế ngấm vào đầu cậu.

Khương Nhược Đường ấn ấn vào đầu mình, quả nhiên "hứng thú" là người thầy tốt nhất.

Nhưng "hứng thú" cũng có giới hạn. Các câu hỏi trắc nghiệm càng về sau càng mông lung, đến phần tự luận, mỗi một chữ Khương Nhược Đường đều biết, nhưng ghép lại với nhau thì cả câu hỏi như đang chế giễu cậu là một kẻ mù chữ.

Điện thoại trên bàn rung lên một cái, Khương Nhược Đường cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Lộc: [Nhược Đường, cậu làm xong bài tập nghỉ hè chưa? Có muốn lấy bài của tôi tham khảo không?]

Cái gọi là "tham khảo" thực chất chính là "cho cậu chép".

Đây chính là Lâm Lộc, từ nhỏ đến lớn nói chuyện luôn rất khéo léo, lúc nào cũng giữ thể diện cho đối phương.

Lâm Lộc khác với Khương Nhược Đường, cậu ta luôn có mục tiêu rõ ràng, ít nhất phải đỗ vào một trường đại học top đầu, sau đó sẽ đi du học. Vì vậy gia đình cũng mời cho cậu ta không ít gia sư, bài tập nghỉ hè của cậu ta cũng được các thầy cô đó kèm cặp hoàn thành, độ chính xác rất cao.

Khương Nhược Đường của kiếp trước đã cảm thấy Lâm Lộc thật tốt bụng, đúng là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, giải quyết được vấn đề cấp bách của mình. Theo lý thì dù không làm hết đống bài tập này cũng chẳng sao, dù gì thì sau này cậu cũng thi vào trường mỹ thuật... Khoan đã, suy nghĩ này từ đâu ra vậy?

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.