TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Dì Quyên đứng hình tại chỗ, đầu óc như ngừng hoạt động: Vừa rồi, Nhược Đường nói nó sẽ biểu diễn ăn cái gì cơ?

Khương Nhược Đường: Trời đất hỡi, mình vừa nói cái gì vậy, cứ như bị Triệu Trường Phong nhập.

Cái gã đó động một tí là thề thốt ăn phân, làm mình cũng bị lây nhiễm thói xấu theo.

Mãi đến khi xe tải của công ty vận chuyển đỗ trước cửa nhà, dì Quyên mới tin là Khương Nhược Đường thật sự định bán hết đống "bảo bối" này.

Cùng với các chú nhân viên vận chuyển hì hục khuân vác nửa tiếng đồng hồ, căn phòng đó cuối cùng cũng trống không.

Khương Nhược Đường chống nạnh, thở ra một hơi dài.

Cuối cùng cũng sạch sẽ.

"Căn phòng này cũng lớn thật."

Khương Nhược Đường đứng giữa phòng, ánh nắng màu cam của hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cậu, phủ lên một vầng sáng dịu dàng.

Dì Quyên đến gọi Khương Nhược Đường ăn tối, khi nhìn thấy cảnh này thì hơi sững người.

Bà luôn biết cậu bé Khương Nhược Đường này có vẻ ngoài ưa nhìn, chỉ là thường ngày bị cha nuông chiều quá mức, tâm địa không xấu nhưng có phần tùy hứng, nên đôi khi trông không được đáng yêu cho lắm.

Đây là lần đầu tiên dì Quyên thấy cậu bé lộ ra vẻ mặt yên bình, tĩnh tại đến vậy, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác của một bậc trưởng bối yêu thương con cháu.

"Dì Quyên, cơm tối xong rồi ạ?" Khương Nhược Đường nghiêng mặt qua, nhìn bà mỉm cười.

"Ừ, xong rồi con." Dì Quyên nhìn quanh: “Căn phòng này tiếp theo sẽ để cái gì?"

Khương Nhược Đường vừa nhìn biểu cảm của dì Quyên là biết ngay bà đã hiểu lầm, tưởng cậu lại mê một thần tượng nào khác, dọn phòng để chứa đồ lưu niệm mới.

"Để dành cho em trai." Khương Nhược Đường nói.

"Hả? Cái gì cơ?"

Khương Nhược Đường vịn vào vai dì Quyên, vừa đi xuống lầu vừa nói: "Chúng ta đi ăn tối thôi ạ. Ngày mai dì nhờ dì Hà giúp con dọn dẹp căn phòng này, quét bụi lau cửa sổ một chút."

Căn phòng này, cậu muốn để dành cho Triệu Trường Phong.

Kiếp trước, đống "bảo bối" của cậu đã chiếm trọn căn phòng có ánh sáng tốt nhất. Sau khi Khương Hoài Viễn và Triệu Vân Sơ kết hôn, Triệu Trường Phong chỉ có thể ở trong phòng cho khách ở tầng một, bên ngoài cửa sổ có một cái cây lớn, che hết ánh nắng của căn phòng.

Có lần Triệu Trường Phong đi ngang qua "nhà kho báu" trên tầng hai, phàn nàn một câu "đống đồng nát sắt vụn này còn được ở chỗ tốt hơn cả người", bị Khương Nhược Đường nghe thấy, hai người suýt nữa đã choảng nhau.

May mà được Khương Hoài Viễn và Triệu Vân Sơ kéo ra... bởi vì có cho Khương Nhược Đường thêm một vạn năm nữa cậu cũng không đánh lại Triệu Trường Phong. Đừng nhìn đôi mắt to tròn của cậu ta toát lên vẻ ngây thơ trong sáng như Pokémon, nhưng với chiều cao gần một mét chín, cậu ta chỉ cần duỗi một cánh tay ra là có thể ghim chặt Khương Nhược Đường vào tường.

Trong lòng Khương Nhược Đường khi đó, Triệu Trường Phong chỉ là một kẻ ăn bám đến ở ké, cộng thêm việc cậu ta luôn nói móc, cà khịa người bạn thân nhất của cậu là Lâm Lộc, nên Khương Nhược Đường chưa bao giờ thật tâm coi cậu ta là người nhà.

Thế nhưng chính cái gã mà cậu xem thường ấy, ở kiếp trước đã phải làm tài xế lái xe thuê ban đêm để kiếm tiền bù vào viện phí cho cậu.

Cũng vào lúc đó, Khương Nhược Đường mới hiểu ra, huyết thống không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường sự thân sơ, mà còn có lòng người.

Đó mới là anh em của cậu.

Cậu đã từng dốc hết tim gan để giành giật biết bao tài nguyên cho Bạch Ánh Xuyên, để rồi khi sinh mệnh đi đến hồi kết, một trong những điều hối tiếc nhất của Khương Nhược Đường, chính là đã không sắp xếp một con đường tử tế cho Triệu Trường Phong.

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.