TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Lục Quy Phàm dường như cũng cảm nhận được điều đó, anh đột ngột dừng lại, khẽ ngẩng đầu.

“Đồ ngốc, trời lạnh thế này mà khóc thì nước mắt sẽ đóng băng trên mặt mất.”

“Gương mặt đẹp như vậy, tuyệt đối đừng để bị đông cứng đến hỏng mất...”

Ý thức ngày càng chìm sâu, cậu như bị một lực lượng vô hình kéo xuống vực sâu tăm tối.

Thế nhưng cơ thể lại càng lúc càng nhẹ, như thoát khỏi sự trói buộc của trọng lực mà bay bổng lên cao.

Bên tai bỗng vang lên tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi, như đang hối hả thúc giục người ta đi đầu thai.

Khương Nhược Đường đột ngột ngồi bật dậy.

Chăn nệm mềm mại, ấm áp, căn phòng rộng rãi. Trên bàn học cách đó không xa là một chiếc máy tính hoàn toàn mới nhưng kiểu dáng đã lỗi thời.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Nhược Đường ơi, dậy chưa con? Đến giờ ăn sáng rồi!"

Đó... hình như là giọng của dì Quyên? Giọng nói mang theo sự cưng chiều không che giấu. Đôi mắt Khương Nhược Đường bất giác nóng lên, cay xè.

Mười năm trước, khi cha gặp chuyện thì dì Quyên đã nghỉ việc rồi cơ mà.

Khương Nhược Đường bật dậy, xỏ chân vào đôi dép bông trẻ con, lao ra mở cửa phòng, bắt gặp gương mặt tươi cười của dì Quyên.

Và qua vai dì, Khương Nhược Đường nhìn thấy cha mình đang ngồi ở bàn ăn dưới phòng khách.

Trái tim cậu đập lên từng hồi như trống trận.

Rốt cuộc, việc cha qua đời và mình mắc bệnh ung thư là một cơn ác mộng, hay hiện tại mới là một giấc mơ đẹp mà cậu không dám tỉnh lại?

Cậu lao xuống lầu, ôm chầm lấy cha mình.

Khương Hoài Viễn đang ăn bánh bao, bất ngờ bị con trai ôm chặt cứng đến suýt nghẹn. Vì chuyện ông yêu đương với Triệu Vân Sơ, hai cha con đã giận nhau một thời gian dài. Đột nhiên con trai lại nhiệt tình thế này, Khương Hoài Viễn vừa mừng vừa lo.

"Đường Đường... Con sao vậy?"

Khương Nhược Đường sờ lên tóc cha, giờ đây vẫn là một màu đen nhánh, không hề có nét tang thương, mệt mỏi sau này.

"Ba... Con chỉ cảm thấy... Dì Triệu cũng khá tốt."

"Hả?" Khương Hoài Viễn ngớ người, nghi ngờ con trai mình đang nói móc.

"Lát nữa cha gặp dì ấy, tuyệt đối đừng mặc cái áo sơ mi kẻ ca rô đó nữa nhé." Khương Nhược Đường véo nhẹ má cha.

Khương Hoài Viễn không hề giận, ngược lại còn vui vì con trai lại làm nũng với mình: "Tại sao?"

"Trông già lắm, nhìn cứ như cha của dì Triệu vậy."

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."

Khương Hoài Viễn suýt nữa đã trở thành đạo diễn đầu tiên chết vì nghẹn bánh bao.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.