TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Triệu thị và Chu thị lại cầm khăn lau nước mắt, nhắc mãi thật đau lòng.

Sau đó Triệu thị lại nói: "Lẽ ra các ngươi chạy nạn lại đây thì bọn tẩu nên tiếp đón hết lòng mới phải. Nhưng chúng ta cũng không phải là người ngoài, hoàn cảnh khốn khó trong nhà ta cũng không gạt các ngươi, thật sự là không có gì ăn... Nhưng số của muội cũng khá tốt, Viễn Sơn huyện bên cạnh đang chiêu nữ công ở nơi này, không chỉ bao ăn ở mà mỗi tháng còn cho nguyệt tiền đến sáu đồng tiền. Muội và tức phụ của Thanh Ý nhà muội đều là người lanh lợi, nhất định sẽ được trúng tuyển."

Trâu thị cũng lấy ra một vòng tay nhỏ bằng bạc được bọc bằng khăn làm bằng vải thô từ trong lòng ngực ra, nói: "Viễn Sơn huyện cách nơi này của chúng ta tầm năm sáu ngày lộ trình. Cái này cho muội làm lộ phí."

Phụ thân của Trâu thị là lão tú tài, khảo cả đời cũng không trúng cử, trong nhà nghèo đến nỗi ăn được bữa trưa thì bữa tối nhịn. Tới lúc Trâu thị xuất giá, trong nhà cũng chỉ có thể cho bà ta được một vòng tay bạc mảnh đến mức không còn thể mảnh hơn được nữa làm của hồi môn.

Vương thị có ấn tượng với cái vòng tay này, trong lòng càng thêm khó chịu, làm sao có thể chịu nhận của hồi môn của bà ta?

Bà từ chối một hồi, Trâu thị lại cố chấp tròng vòng tay vào tay của Vương thị, còn nói thêm: "Trong nhà thật sự không có đồ vật nào coi được, chỉ có vòng tay bạc làm của hồi môn này là đồ vật ta yêu thích, nhiều năm cũng chưa nỡ lấy ra cầm cố. Nếu muội không nhận tức là vẫn còn ghi hận chúng ta về chuyện năm đó."

Lúc này Vương thị mới không thể không nhận lấy.

Lúc sau Triệu thị và Trâu thị còn nói rằng Vương thị đã nhiều năm rồi chưa về, không hiểu biết hết chuyện của trấn trên, nói sẽ đi đến nơi chiêu công cùng bà.

Vương thị thấy các bà tuổi già sức yếu nhưng vẫn muốn bôn ba khắp nơi cùng bà như ngày xưa, tia oán giận cuối cùng trong lòng cũng bị đè xuống.

Tình cảm không thể chối từ, Vương thị đang định đồng ý, Cố Nhân lại ở phía sau đột ngột ho lên.

Nàng nhíu mày ôm ngực, ho liên tục không thở nổi, vốn sắc mặt đang trắng bệch lại càng có vẻ không ổn.

Tiểu Vũ An vội vàng rót nước cho nàng.

Vương thị vỗ trán, nói: "Xem đầu óc của ta này! Vừa nghe hai tẩu tử nói xong nên cứ mãi nghĩ tới việc kiếm tiền mà lại quên tức phụ nhi nhà ta trước đó mới trải qua một cơn bệnh nặng. Tuy hiện tại có thể xuống giường đi lại, nhưng e là đi làm công còn chưa được."

Tươi cười trên mặt Triệu thị và Trâu thị thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh Trâu thị lại nói: "Thật là đứa nhỏ đáng thương. Muội đừng trách tẩu tử nhiều chuyện, vì đứa nhỏ này muội lại càng cần lên huyện thành đấy. Đại phu nơi đó rất giỏi, dược liệu có đầy đủ, ở trấn nhỏ này của chúng ta không thể so sánh được với nơi đó. Đừng để cho đứa nhỏ lưu lại di chứng."

Vương thị còn nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: "Nhị tẩu nói rất đúng, nhưng bọn ta chạy cả tháng nay rồi, nếu để cho đứa nhỏ lại bôn ba lần nữa ta cũng không đành lòng. Vẫn nên cho đứa nhỏ nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

Triệu thị còn muốn nói thêm gì nữa lại bị Trâu thị ra hiệu dừng lại bằng mắt.

Hai chị em dâu cũng không ở lâu thêm, nói để Cố Nhân nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai các bà lại đến thăm.

Vương thị tiễn hai người về, khi quay lại thì Cố Nhân đã ngừng ho.

5

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.