0 chữ
Chương 16
Chương 16
Đại tẩu Triệu thị ăn nói vụng về một ít, nhưng cũng nói trong sự kích động: "Đã trở lại thì tốt, đã trở lại thì tốt!"
Thật ra trong lòng Vương thị cũng có chút xa cách với hai người tẩu tử này, dù sao chuyện phân gia năm đó còn có chuyện mượn hai lượng bạc sau đó đều làm cho trong lòng bà không hề thoải mái.
Nhưng nhiều năm không gặp, nhìn hai vị tẩu tử đều đã già, khi gặp bà cũng kích động đến rơi nước mắt. Suy cho cùng cũng từng là người một nhà nên Vương thị cũng xiêu lòng.
Không đợi bà mở miệng Trâu thị đã chủ động kể lại chuyện năm đó: "Đã nhiều năm tiểu muội không trở về nên không biết, cuộc sống trong nhà mấy năm nay cũng không tốt. Năm đó phụ thân, mẫu thân lần lượt ra đi đột ngột, lo việc ma chay thì phải cần một số tiền thật lớn.
Muội cũng biết hai ca ca của muội rồi đấy, đều là người không giỏi về kinh doanh, chỉ vài năm mà đã mắc nợ nhà người ta. Ca nhi hai gia đình bọn ta đều đi học đường, chỉ riêng học phí mỗi năm cũng đã tốn không ít ngân lượng. Lại còn có năm năm trước triều đình chiêu mộ tráng đinh..."
Lúc nói chuyện trên mặt Trâu thị cũng lộ ra vẻ xấu hổ: "Lúc đó chất tử và chất nữ của muội đều đã khai chi tán diệp, nhà ai cũng luyến tiếc mấy đứa nhỏ nhà mình đúng không? Cho nên tiêu số lượng ngân lượng lớn để khai thông quan hệ, cuối cùng mới giữ mấy đứa nhỏ lại được. Chờ khi nhận được thư của muội gửi tới thì thật sự đã không có dư tiền."
Triệu thị cũng vội vàng nói theo: "Đúng vậy, lúc ấy ta cũng đi suốt đêm về nhà thân nương lãnh ngân lượng, muốn giúp nhà muội vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng không ngờ đi tới đi lui lại làm trễ thời gian, thấy đã qua thời gian trưng binh nên cuối cùng lại không có mặt mũi gặp muội."
Hai chị em dâu ngươi một lời ta một câu giải thích về chuyện năm đó, Vương thị suy nghĩ sơ qua thấy cũng đúng là vậy, năm đó trước khi bà xuất giá, đại tẩu đã sinh hai đứa bé, nhị tẩu thì sinh ba đứa bé, đợi đến khi trưng binh thì chất tử chất nữ cũng đều đến lúc trưởng thành.
Chính bản thân bà không muốn trượng phu và nhi tử nhập ngũ, tất nhiên họ cũng sẽ luyến tiếc đứa nhỏ nhà mình, cần phải ưu tiên tiểu bối nhà mình trước cũng không phải là điều khó thông cảm.
Vương thị lại nhìn cách ăn mặc của hai vị tẩu tử đều là bộ y phục cũ đầy tro bụi, trên tay trên đầu không có một cái trang sức nào, vẻ mặt cũng đầy nét kham khổ, từ lúc gặp mặt đến giờ nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Chẳng lẽ chuyện năm đó thật sự là hiểu lầm?
Không đợi Vương thị suy nghĩ, ánh mắt của Trâu thị lại quay sang Cố Nhân, khen ngợi: "Tiểu nương tử thật là xinh xắn! Đây là tức phụ nhi của Thanh Ý nhà muội đúng không?"
Trên mặt Vương thị có chút ý cười, nói: "Nhị tẩu đoán đúng rồi. Là tức phụ nhi của Đại Lang nhà ta, cũng là một nửa nữ nhi của ta, ta nuôi từ nhỏ đến lớn."
Trâu thị và Triệu thị liếc nhau, hai người hiểu được Cố Nhân là tức phụ nuôi từ bé của Vũ gia.
Hai người cùng nhau khen Cố Nhân, sau đó Vương thị giới thiệu Tiểu Vũ An với bọn họ, bảo cậu bé gọi người, tất nhiên là đã bỏ qua chuyện cũ.
Sau khi ổn định cảm xúc, Triệu thị và Trâu thị mới cùng ngồi xuống nói chuyện với Vương thị.
Hai chị em dâu hỏi Vương thị lần này về quê là vì cái gì, tuy rằng lúc này tâm trạng của Vương thị đã ổn định nhưng vẫn biết cái gì nên nói và không nên nói, bà không nhắc tới chuyện của Lý Đại Ngưu, chỉ nói ở quê gặp lũ lụt, ba người may mắn tránh được.
Thật ra trong lòng Vương thị cũng có chút xa cách với hai người tẩu tử này, dù sao chuyện phân gia năm đó còn có chuyện mượn hai lượng bạc sau đó đều làm cho trong lòng bà không hề thoải mái.
Nhưng nhiều năm không gặp, nhìn hai vị tẩu tử đều đã già, khi gặp bà cũng kích động đến rơi nước mắt. Suy cho cùng cũng từng là người một nhà nên Vương thị cũng xiêu lòng.
Không đợi bà mở miệng Trâu thị đã chủ động kể lại chuyện năm đó: "Đã nhiều năm tiểu muội không trở về nên không biết, cuộc sống trong nhà mấy năm nay cũng không tốt. Năm đó phụ thân, mẫu thân lần lượt ra đi đột ngột, lo việc ma chay thì phải cần một số tiền thật lớn.
Muội cũng biết hai ca ca của muội rồi đấy, đều là người không giỏi về kinh doanh, chỉ vài năm mà đã mắc nợ nhà người ta. Ca nhi hai gia đình bọn ta đều đi học đường, chỉ riêng học phí mỗi năm cũng đã tốn không ít ngân lượng. Lại còn có năm năm trước triều đình chiêu mộ tráng đinh..."
Triệu thị cũng vội vàng nói theo: "Đúng vậy, lúc ấy ta cũng đi suốt đêm về nhà thân nương lãnh ngân lượng, muốn giúp nhà muội vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng không ngờ đi tới đi lui lại làm trễ thời gian, thấy đã qua thời gian trưng binh nên cuối cùng lại không có mặt mũi gặp muội."
Hai chị em dâu ngươi một lời ta một câu giải thích về chuyện năm đó, Vương thị suy nghĩ sơ qua thấy cũng đúng là vậy, năm đó trước khi bà xuất giá, đại tẩu đã sinh hai đứa bé, nhị tẩu thì sinh ba đứa bé, đợi đến khi trưng binh thì chất tử chất nữ cũng đều đến lúc trưởng thành.
Vương thị lại nhìn cách ăn mặc của hai vị tẩu tử đều là bộ y phục cũ đầy tro bụi, trên tay trên đầu không có một cái trang sức nào, vẻ mặt cũng đầy nét kham khổ, từ lúc gặp mặt đến giờ nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Chẳng lẽ chuyện năm đó thật sự là hiểu lầm?
Không đợi Vương thị suy nghĩ, ánh mắt của Trâu thị lại quay sang Cố Nhân, khen ngợi: "Tiểu nương tử thật là xinh xắn! Đây là tức phụ nhi của Thanh Ý nhà muội đúng không?"
Trên mặt Vương thị có chút ý cười, nói: "Nhị tẩu đoán đúng rồi. Là tức phụ nhi của Đại Lang nhà ta, cũng là một nửa nữ nhi của ta, ta nuôi từ nhỏ đến lớn."
Hai người cùng nhau khen Cố Nhân, sau đó Vương thị giới thiệu Tiểu Vũ An với bọn họ, bảo cậu bé gọi người, tất nhiên là đã bỏ qua chuyện cũ.
Sau khi ổn định cảm xúc, Triệu thị và Trâu thị mới cùng ngồi xuống nói chuyện với Vương thị.
Hai chị em dâu hỏi Vương thị lần này về quê là vì cái gì, tuy rằng lúc này tâm trạng của Vương thị đã ổn định nhưng vẫn biết cái gì nên nói và không nên nói, bà không nhắc tới chuyện của Lý Đại Ngưu, chỉ nói ở quê gặp lũ lụt, ba người may mắn tránh được.
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
