TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Bà trừng mắt nhìn Cố Nhân, trách móc: "Trên đường vẫn luôn nói bản thân mình rất khỏe, cái này con gọi là khỏe đó sao? Nếu không phải có người ốm như tờ giấy là con thì ta đã đi đến địa phương chiêu công để đăng ký rồi. Bao ăn bao ở còn phát nguyệt tiền đúng là tốt, nghĩ sơ thôi cũng biết trễ chút nữa sẽ mất cơ hội!"

Mắng thì mắng, Vương thị vẫn lấy một cái hà bao chứa toàn bộ tiền bạc từ trong quần áo ra, chuẩn bị ra ngoài nhờ đại phu bốc thuốc cho nàng.

Cố Nhân có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bà.

Khi nãy nếu nàng không cố ý ho khan ngăn chặn cuộc trò chuyện của họ thì bà bà ngốc nhà mình e là đã bị người ta mang đi bán!

Cố Nhân có suy đoán như vậy, tất nhiên là có lý lẽ của mình.

Đầu tiên là Triệu thị và Chu thị luôn miệng nói tình hình mấy năm nay không tốt, quần áo cũng mộc mạc, nhưng trên tay các bà lại không có vết chai nào, không so với Vương thị, chỉ so riêng với tay của Cố Nhân thôi cũng mềm mại hơn nàng.

Tất nhiên cũng có thể cho là hậu bối trong nhà hiếu thảo, không cho các bà làm việc từ lúc nhà cửa sa sút cho tới bây giờ.

Nhưng khi Vương thị mời các bà ngồi xuống thì một người trong Triệu thị và Trâu thị lại nhanh tay lấy khăn tay ra chà lau cái ghế vốn không hề có bụi, người còn lại thì khẽ nhíu mày, khóe miệng khẽ mím, không tình nguyện ngồi xuống.

Sau đó Vương thị dùng bát sứ lớn thô ráp rót nước mời các bà, hai người đều không uống một ngụm.

Hiện tại nhóm người Cố Nhân ở trong phòng hạ đẳng của khách điếm, chỉ có một cái giường chung thật lớn cộng thêm một bộ bàn ghế. Cái bàn cũ đến độ nhìn không ra màu sắc vốn có.

Nhưng Vương thị là một người không chịu được bẩn, ngay trong ngày vừa tới đã dọn dẹp lau chùi hết cả căn phòng bao gồm cả bên ngoài phòng.

Thử hỏi qua một người nghèo khổ cả nửa đời người sẽ chú ý giống như các bà vậy sao?

Còn có một chuyện đó là người bình thường đều rơi nước mắt trước, sau đó mới lấy khăn lau.

Nhưng hai chị em dâu này lại la ó, lấy khăn chà lau mắt trước rồi sau đó mới có nước mắt. Lúc Cố Nhân tiến lên hành lễ với các bà còn loáng thoáng ngửi được chút vị cay trong không khí.

Vậy thì những giọt nước mắt kia hơn phân nửa là dùng khăn được tẩm nước ép gừng để kí©h thí©ɧ mà chảy ra.

Cuối cùng là lời nói của các bà, nếu thật sự các bà quan tâm Vương thị giống như lời các bà nói thì cho dù trong nhà có nghèo cũng nên mời Vương thị về nhà thân nương để cả nhà đoàn tụ trước, sau đó hai bên tâm sự về chuyện mấy năm nay mới phải.

Thế nào lại không hỏi về tình hình của Vương thị mà chỉ liên tục nói cuộc sống nhà mình không tốt, sao nghe ý trong lời các bà là muốn đuổi Vương thị vừa trở lại Hàn Sơn trấn chỉ mới mấy ngày đi tới địa phương xa hơn thế?

Phân tích từng chuyện xong, Cố Nhân cảm thấy hai người này có vấn đề!

Cố Nhân trầm ngâm một lúc lâu, mở miệng dò hỏi: "Năm đó trước khi ngoại tổ mất đi có giữ lại cho nương đồ gì không?"

Vương thị đang đếm tiền trong cái bao to, nghe vậy trả lời ngay: "Không phải ta đã nói với con rồi sao, năm đó vì ta muốn gả cho phụ thân của con nên chọc tức bọn họ. Lúc ấy nương của ta đã chuẩn bị cho ta rất nhiều gia cụ làm của hồi môn, nhưng phụ thân của ta đã cầm búa chém hư hết. Sau này bọn họ qua đời ngoài ý muốn, nhưng một câu cũng chưa nhắn lại đã đi."

10

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.