TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Nhưng tính tình Vương thị bướng bỉnh, bà thề độc rằng nếu Vũ phụ không cần bà, bà sẽ xuống tóc đi làm ni cô. Vũ phụ vốn cũng thích bà, nghe được cô nương mình thích nói như vậy, đương nhiên cũng không trốn tránh nữa, hai người đính ước như vậy.

Tính cách của Vương thị rất gay gắt, sau khi đính ước thì nói với người nhà là không phải ông ấy thì không lấy chồng.

Nhưng điều này khiến hai vị Vương gia rất tức giận.

Cũng không phải do bọn họ ngoan cố không chịu thay đổi, nếp sống ở trấn nhỏ thuần phác, bọn họ đều biết rõ tình cảnh của những người xung quanh. Nếu Vương thị nhìn trúng một người trong thôn thì còn tạm chấp nhận được, nhưng bà lại nhìn trúng người ở vùng khác!

Bọn họ hỏi kỹ càng tình hình của Vũ phụ, biết phụ thân mẫu thân của ông ấy đều đã mất, còn không có thân tộc, vậy nên họ tức giận nổi trận lôi đình.

Nhưng Vương thị đã quyết tâm, trong nhà không chấp nhận thì bà tuyệt thực và uy hϊếp ngược lại.

Phụ mẫu Vương gia thương nữ nhi, cuối cùng đã nghĩ ra một cách, đó là yêu cầu Vũ phụ ở rể Vương gia. Ông ấy đơn cô thế cô, ở rể không phải là rất thích hợp sao? Như vậy vừa đáp ứng được tâm nguyện của Vương thị, bọn họ cũng có thể giữ nữ nhi ở bên người.

Nhưng Vũ phụ không muốn, không phải bởi vì ông ấy không đủ yêu Vương thị, mà nếu ở rể, vậy chẳng khác nào từ bỏ dòng họ của mình, trở thành người Vương gia.

Vũ gia bọn họ vốn không đông con cái, năm đó triều đình thu thế nặng, phụ mẫu vì muốn kéo dài hương khói gia đình nên đã tiết kiệm hết lương thực cho ông ấy. Có thể nói là phụ mẫu chết đói vì ông ấy.

Ông ấy sao có thể từ bỏ dòng họ của mình, cắt đứt hương khói của gia đình được?

Chuyện này giằng co rất căng thẳng, Vương thị lại náo loạn đòi thắt cổ.

Lần đó thật sự khiến phụ mẫu Vương gia lạnh tâm, họ đuổi bà ra khỏi nhà, không cho bà trở về Hàn Sơn trấn nữa.

Vương thị gả vào Vũ gia như vậy, đất của Vũ gia cũng là do bà đổi bằng trang sức.

Vũ phụ là người không chịu khổ, Vương thị cũng học cách quản lý gia đình, cuộc sống sau khi thành hôn cũng có thể nói là hạnh phúc.

Nhưng Vương thị không có mặt mũi trở về nhà thân nương, chỉ có thể đợi một khoảng thời gian rồi nhờ người gửi thư và lễ vật về nhà.

Hai năm như vậy, phụ mẫu Vương gia hết giận, đúng lúc Vương thị sinh con cả, gửi thư nói rằng chờ đại ngoại tôn của bọn họ lớn hơn một chút thì đưa thằng bé về Hàn Sơn trấn để bọn họ nhìn xem.

Đến khi Vũ Thanh Ý nửa tuổi, Vương thị và trượng phu vui vẻ đưa nhi tử về nhà thân nương thì lại nghe tin dữ rằng hai người họ đã mất.

Bên trên Vương thị còn có hai ca ca, lúc ấy bọn họ đang tranh cãi về chuyện chia gia sản, nhìn thấy em gái gả đi xa trở về, cho rằng bà cũng về để đòi gia sản, đương nhiên là không cho vẻ mặt tốt đẹp.

Những lời nói khó nghe tuôn ra hàng tràng, Vương thị cũng kiêu ngạo, chờ tang sự của phụ mẫu được xử lý xong, bà dẫn theo trượng phu và nhi tử rời đi, cuối cùng không lui tới với nhà thân nương nữa.

Lần gửi thư gần nhất của Vương thị với nhà thân nương là năm năm trước triều đinh bắt tráng đinh.

Một tráng đinh trị giá mười hai lượng bạc, dùng hai mươi lượng bạc thì có thể giữ người lại.

Vương thị cũng không trông cậy vào ca tẩu ở nhà thân nương có thể trả hết hai mươi lạng bạc cho nhà mình, nghĩ rằng mình còn bảy tám lượng, thêm hai lượng nữa để giữ trượng phu ở nhà.

Nhưng nhà thân nương không hề đáp lại, cuối cùng không giải quyết được gì.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

7

0

1 tháng trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.