TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Sau khi khởi nghĩa, ông ấy đưa người nhà đến một nơi xa xôi mai danh ẩn tích, mấy năm mới dám trở về nhà một lần vì sợ rằng sẽ làm liên luỵ đến bọn họ.

Cho đến nửa năm trước nghĩa quân nắm chắc thắng lợi, Nghĩa Vương mới trở về đón người, nhưng lại nhận được tin nhi tử mất tích.

Nghĩa Vương trọng lễ nghi, hành quân bên ngoài không gần gũi nữ sắc, lại ít khi trở về nhà đoàn tụ với vợ cả, đứa bé đó là dòng độc dinh của ông ấy, đương nhiên ông ấy rất coi trọng.

Vũ Thanh Ý nhận lệnh tìm kiếm, nhưng cho dù đám người đều là quân tinh nhuệ, nhưng chuyện đã qua mấy năm, mục tiêu lại là một đứa trẻ, mà chỉ biết phạm vi đại khái, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm xung quanh vùng quê đó.

Y vốn hạ quyết tâm lần này sẽ trở về đón người nhà, không ngờ trời lại mưa to, đê điều vỡ tan, một thảm hoạ ập đến.

Trong lòng y vô cùng đau đớn, nhưng tính tự chủ nhiều năm phát huy tác dụng vào khoảnh khắc này. Nếu gia đình y đã không còn, y càng cần phải tìm được nhi tử của Nghĩa Vương người có ân giúp đỡ y, để ông ấy không phải chịu cảm giác đau thấu tim như y bây giờ.

Sau khi nhận được lệnh của y, đám người lập tức lên ngựa.

Vũ Thanh Ý ghim dây cương cho ngựa quay đầu lại, ánh mắt u tối nhìn quê hương một lát, sau đó rời đi cùng với thuộc hạ.

...

Lúc này ở Hàn Sơn trấn cách xa mấy trăm dặm, Vương thị đang nói chuyện với Cố Nhân, lại liên tục hắt xì mười mấy cái, bà tức giận mắng: "Không biết con rùa nào đang nhắc đến lão nương!"

Bà bỗng nhớ đến trượng phu và nhi tử của mình, những người quen ở Bá Đầu thôn cũng không còn nữa, ngoại trừ Cố Nhân và Tiểu Vũ An trước mặt, đâu còn ai nhớ đến bà nữa?

Ngày đó sau khi bọn họ rời khỏi Bá Đầu thôn, trời mưa to liên tục nhiều ngày, cô nhi quả phụ bọn họ đi đêm không tiện, lại mang theo không ít hành lý to nhỏ, vừa đi vừa dừng, mới đi được nửa chặng đường thì chợt tai họa ập đến Bá Đầu thôn.

Điều này khiến bọn họ không dám dừng lại, di chuyển nhanh hơn, cuối cùng một ngày trước đã đến Hàn Sơn trấn.

Ba người phong trần mệt mỏi, đi đường vất vả, sau khi đến trấn Vương thị dẫn bọn họ đi tìm một khách điếm, nghỉ ngơi một đêm rồi mới bình phục lại được.

Trên đường đi, Cố Nhân có hỏi Vương thị dự định sau này, Vương thị không muốn nhiều lời, nhưng đến Hàn Sơn trấn rồi, có một số việc không thể không nói với nàng được.

Vương thị cảm thấy ưu sầu, sau đó nói chuyện quá khứ với Cố Nhân.

Thì ra nhà thân nương của Vương thị là phú hộ ở thị trấn, đừng nhìn Vương thị như vậy, nhưng trước kia bà cũng là tiểu thư của nhà giàu có.

Vương gia sinh được hai nhi tử, lúc về già mới có nữ nhi, nuôi lớn bà như châu như ngọc, còn coi trọng bà hơn con ngươi của mình.

Mãi cho đến năm Vương thị mười lăm tuổi, hai ông bà vẫn chưa nỡ gả nhi nữ bảo bối ra ngoài.

Cũng vào năm đó, Vương thị gặp Vũ phụ đến đất khách mưu sinh.

Khi đó Vũ phụ là một chàng trai vô cùng tuấn tú, sau khi mẫu thân phụ thân mất, ông ấy và đồng hương đến Hàn Sơn trấn buôn bán.

Bởi vì tiền vốn có hạn nên chỉ có thể bán hàng rong với một chiếc đòn gánh và hai chiếc mủng nhỏ.

Khi đó Vương thị thích những thứ mới mẻ, thường xuyên qua lại nên hai người quen biết nhau.

Sau này tiếp xúc nhiều hơn, Vương thị chủ động bày tỏ tấm lòng.

Vũ phụ được yêu thương mà lo sợ, ông ấy cảm thấy không xứng với bà, lúc đầu còn từ chối bà.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

8

0

1 tháng trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.