TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Thật ra khi bọn họ tới đã tìm hiểu tin tức, vỡ đê, Bá Đầu thôn đứng mũi chịu sào, không một ai may mắn sống sót.

Quan viên địa phương đã sớm trốn đi, thi thể dân chúng nơi đây đã bị nước lũ cuốn trôi, hoàn toàn không có ai đến thống kê thương vong gì đó.

Thế nhưng hắn ta cũng biết trong thôn trang trước mắt này có người nhà của thủ lĩnh hắn ta.

Những người đối mặt với tình huống này luôn muốn làm chút gì đó, cho dù cuối cùng cũng vô ích, nhưng trong lòng sẽ thoải mái hơn. Dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn là phát điên vào lúc này.

"Hoặc là trùng hợp người nhà của ngài đã đi ra nhà, thoát được nạn."

Cuối cùng nam nhân cũng bình tĩnh lại, y lắc đầu, động tác trì trệ như con rối gỗ vậy.

Một lúc lâu sau, giọng khàn đặc của nam nhân kia vang lên: "Mẫu thân ta lấy chồng xa, bởi vì trưởng bối không hòa thuận nên nhiều năm không qua lại với nhau. Phu nhân của ta thì nhát gan, đệ đệ nhỏ tuổi, không có chuyện gì thì bọn họ sẽ không đến địa phương khác."

Y nói đến đây giọng càng trầm xuống, như gỗ mục vỡ vụn, lại giống như có một cục máu đọng trong cổ họng vậy.

Những người đi theo không biết an ủi y như thế nào, chỉ đành phải quay đầu đi.

"Mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là tìm nhi tử cho Nghĩa Vương, nhưng bởi vì ta mà khiến các ngươi bôn ba nhiều chặng như vậy. Thanh Ý xin tạ ơn các vị huynh đệ." Y đau đớn nhắm mắt lại: "Bây giờ đã biết kết quả, không thể dừng lại ở nơi này được, sẽ ảnh hưởng đến đại sự của Nghĩa Vương."

Nam nhân đó chính là người bị Vũ gia ép nhập ngũ, đại nhi tử Vũ Thanh Ý.

Khi y rời nhà là vào mùa đông, chưa tập hợp được với quân đội thì gặp tuyết lớn.

Ngọn núi đầy tuyết, đám người bọn họ bị chết cóng hơn một nửa.

Làm lỡ mất thời cơ sẽ bị chém đầu, giám quân cũng không quan tâm đám tân binh này mà chạy trối chết.

Vốn tưởng rằng không có đường sống, nhưng không ngờ bọn họ lại may mắn gặp được Nghĩa Vương.

Nghĩa Vương cứu bọn họ, cũng không ép buộc bọn họ đi theo chính mình, chỉ nói với bọn y: "Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ*? Hôn quân chuyên chế, dân chúng khổ biết bao?"

*Có ý khuyên răn mọi người rằng: Là Vương Hầu cũng vậy đều không phải trời sinh đã có địa vị cao quý, là người bình thường nhưng biết cố gắng, làm nhiều việc thiện, tích được đại đức thì cũng có thể thay đổi được vận mệnh.

Hoàng đế triều đại ngu ngốc, chỉ lo hưởng lạc, theo đuổi quyền lực, cai trị chuyên chế, khắc nghiệt, dân chúng đã vô cùng oán hận.

Nếu không phải bất đắc dĩ, ai nguyện ý bán mạng cho Hoàng đế như vậy?

Khi đó đám người Vũ Thanh Ý đã bỏ lỡ thời cơ, phải bị trừng phạt theo quân pháp, cho dù trở về quê hương cũng là lính đào ngũ, không biết ngày nào triều đình sẽ làm khó dễ, liên luỵ đến gia đình, vậy nên bọn họ đã gia nhập nghĩa quân thuận theo tình thế.

Nhưng dù sao cũng là chuyện tạo phản, Vũ Thanh Ý không dám gửi thư từ qua lại với người nhà, chỉ chờ tình hình ổn định sẽ đón gia đình đến gần.

Không ngờ việc này lại kéo dài năm sáu năm.

Mấy năm nay, Vũ Thanh Ý liên tiếp lập công, còn được Nghĩa Vương tán thưởng, từ một binh lính bình thường lên đến một vị tướng lĩnh.

Lúc này y cũng rất muốn đón gia đình đến, nhưng bên Nghĩa Vương lại xảy ra chuyện lớn - Nhi tử ông ấy nuôi ở nông thôn đã mất tích.

Thật ra cũng không phải vừa mất, mà là đã mất tích mấy năm nay.

Nhưng Nghĩa Vương có xuất thân thấp như Vũ Thanh Ý, ban đầu ông ấy chỉ là một binh lính nhỏ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

7

0

1 tháng trước

6 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.