0 chữ
Chương 11
Chương 11
Đêm qua Cố Nhân bị dọa toát mồ hôi, vì thế sáng nay chút bệnh trong người đã biến mất hết.
Nàng vừa định từ chối thì bị Vương thị mắng một trận, cuối cùng im lặng để bà mặc áo tơi cho mình.
Cố Nhân không từ chối được, đành cõng Tiểu An bên dưới lớp áo tơi.
Ban đầu cậu bé còn tỏ ra không vui, vặn tay nói: "Ta đã trưởng thành rồi, có thể tự đi được. Tẩu tẩu vừa khỏi bệnh, không nên cõng ta đâu."
Cố Nhân không giống Vương thị tuy là người tốt nhưng hay nói mấy hung ác ép người ta phải đồng ý, mà chỉ nháy mắt rồi nói với cậu bé: "Ta vừa khỏi bệnh, giờ không có nhiều sức, lát nữa đi đường kiểu gì cũng đi chậm lại phía sau. Tới lúc đó chắc chắn nương sẽ mắng ta, nếu ta cõng đệ thì chẳng phải đã có lý do rồi à?"
Tiểu Vũ An ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng nàng, nhưng vẫn không quên nói: "Nếu tẩu tẩu cảm thấy mệt thì phải thả ta xuống ngay đó nhé."
Cố Nhân đứng dậy xóc cậu bé lên, cảm giác tiểu tử trên lưng còn chẳng nặng bằng một quả dưa hấu lớn.
Một nhà ba người đi ra khỏi Bá Đầu Thôn, đi mãi tới khi trời sáng trưng, mưa to gió lớn gần như lật ngược cây dù trong tay Vương thị. Cuối cùng Vương thị đành phải đi tìm một ngôi miếu đổ nát gần núi hoang để nghỉ ngơi một lát.
Lúc này, mấy thứ Vương thị mang theo bắt đầu phát huy công dụng. Bà gom đống cỏ khô trong ngôi miếu đổ nát lại thành một đống, sau đó lấy hộp quẹt ra nhóm lửa. Lại nhặt cành cây dựng thành một cái giá đơn giản, đặt nồi gốm nhà mình lên trên. Sau đó lại đổ nước sạch từ túi đựng nước vào, lấy một nhánh gánh từ trong bao bố ra nấu một nồi canh gừng tại chỗ.
Một lát sau nước trong nồi sôi lên phát ra những tiếng ùng ục ùng ục. Đi kèm là tiếng giọt mưa tí tách, lúc này Cố Nhân mới thấy thả lỏng hơn.
Đúng lúc này, cuối chân trời vang lên tiếng nổ đùng đoàn, cứ như tiếng sấm đánh bên tay khiến ba người giật mình.
"Tiếng sấm đánh nghe sợ quá!" Vương thị lẩm bẩm.
...
Cơn mưa như trút nước suốt nửa tháng, cuối cùng biến thành thảm họa mưa lũ.
Thượng du sông ở Bá Đầu thôn đã lâu không được sửa sang lại, cuối cùng không chịu nổi áp lực nên đã sụp đổ, tạo thành lũ lụt tàn phá khắp nơi khiến sinh linh oán thán.
Thanh thế cờ hiệu hôn quân bạo ngược, trời không dung thứ của nghĩa quân càng ngày càng vang rộng, toàn bộ dân gian đều đang đồn đại ngày thay đổi triều đại đang tới rồi gần.
Một tháng sau khi nhà Cố Nhân rời đi, một đội ngũ cải trang đã im hơi lặng tiếng tới gần Bá Đầu thôn.
...
Bọn họ có mười người, đều mặc trang phục đen, đã được huấn luyện nên động tác nhịp nhàng.
Nam nhân cầm đầu khoảng ngoài hai mươi, eo nhỏ như ong, tay dài như vượn, thân hình cường tráng, sườn mặt gần lỗ tai có một vết sẹo dài bằng ngón tay cái nhưng không làm giảm vẻ anh tuấn của y, ngược lại càng thêm sắc bén hơn.
Đoàn người bọn họ thúc ngựa đi cả đêm đến, dọc đường chứng kiến vô số tình cảnh tan cửa nát nhà, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc.
Vẻ mặt nam nhân đứng đầu vừa bàng hoàng bi thương vừa có cảm giác thất bại.
Y nhảy xuống ngựa, vùi vào đống phế tích đã không nhìn ra hình dạng vốn có của nó.
Y hoảng sợ đứng trước cảnh hoang tàn, đầu tiên dùng bội kiếm để đào, sau đó thì đào bới bằng tay không.
Máu tươi ở ngón tay của y chảy xuống nước bùn, y vẫn không hề cảm thấy đau đớn, đào bới một lúc lâu cũng vô ích.
Những người đi theo không đành lòng, một tiểu tướng trẻ tuổi tóc nâu, da trắng nói: "Thủ lĩnh, hay là chúng ta tìm quan huyện nơi này để hỏi, xem thống kê số người thương vong là bao nhiêu..."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Nàng vừa định từ chối thì bị Vương thị mắng một trận, cuối cùng im lặng để bà mặc áo tơi cho mình.
Cố Nhân không từ chối được, đành cõng Tiểu An bên dưới lớp áo tơi.
Ban đầu cậu bé còn tỏ ra không vui, vặn tay nói: "Ta đã trưởng thành rồi, có thể tự đi được. Tẩu tẩu vừa khỏi bệnh, không nên cõng ta đâu."
Cố Nhân không giống Vương thị tuy là người tốt nhưng hay nói mấy hung ác ép người ta phải đồng ý, mà chỉ nháy mắt rồi nói với cậu bé: "Ta vừa khỏi bệnh, giờ không có nhiều sức, lát nữa đi đường kiểu gì cũng đi chậm lại phía sau. Tới lúc đó chắc chắn nương sẽ mắng ta, nếu ta cõng đệ thì chẳng phải đã có lý do rồi à?"
Tiểu Vũ An ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng nàng, nhưng vẫn không quên nói: "Nếu tẩu tẩu cảm thấy mệt thì phải thả ta xuống ngay đó nhé."
Một nhà ba người đi ra khỏi Bá Đầu Thôn, đi mãi tới khi trời sáng trưng, mưa to gió lớn gần như lật ngược cây dù trong tay Vương thị. Cuối cùng Vương thị đành phải đi tìm một ngôi miếu đổ nát gần núi hoang để nghỉ ngơi một lát.
Lúc này, mấy thứ Vương thị mang theo bắt đầu phát huy công dụng. Bà gom đống cỏ khô trong ngôi miếu đổ nát lại thành một đống, sau đó lấy hộp quẹt ra nhóm lửa. Lại nhặt cành cây dựng thành một cái giá đơn giản, đặt nồi gốm nhà mình lên trên. Sau đó lại đổ nước sạch từ túi đựng nước vào, lấy một nhánh gánh từ trong bao bố ra nấu một nồi canh gừng tại chỗ.
Một lát sau nước trong nồi sôi lên phát ra những tiếng ùng ục ùng ục. Đi kèm là tiếng giọt mưa tí tách, lúc này Cố Nhân mới thấy thả lỏng hơn.
"Tiếng sấm đánh nghe sợ quá!" Vương thị lẩm bẩm.
...
Cơn mưa như trút nước suốt nửa tháng, cuối cùng biến thành thảm họa mưa lũ.
Thượng du sông ở Bá Đầu thôn đã lâu không được sửa sang lại, cuối cùng không chịu nổi áp lực nên đã sụp đổ, tạo thành lũ lụt tàn phá khắp nơi khiến sinh linh oán thán.
Thanh thế cờ hiệu hôn quân bạo ngược, trời không dung thứ của nghĩa quân càng ngày càng vang rộng, toàn bộ dân gian đều đang đồn đại ngày thay đổi triều đại đang tới rồi gần.
Một tháng sau khi nhà Cố Nhân rời đi, một đội ngũ cải trang đã im hơi lặng tiếng tới gần Bá Đầu thôn.
...
Bọn họ có mười người, đều mặc trang phục đen, đã được huấn luyện nên động tác nhịp nhàng.
Đoàn người bọn họ thúc ngựa đi cả đêm đến, dọc đường chứng kiến vô số tình cảnh tan cửa nát nhà, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc.
Vẻ mặt nam nhân đứng đầu vừa bàng hoàng bi thương vừa có cảm giác thất bại.
Y nhảy xuống ngựa, vùi vào đống phế tích đã không nhìn ra hình dạng vốn có của nó.
Y hoảng sợ đứng trước cảnh hoang tàn, đầu tiên dùng bội kiếm để đào, sau đó thì đào bới bằng tay không.
Máu tươi ở ngón tay của y chảy xuống nước bùn, y vẫn không hề cảm thấy đau đớn, đào bới một lúc lâu cũng vô ích.
Những người đi theo không đành lòng, một tiểu tướng trẻ tuổi tóc nâu, da trắng nói: "Thủ lĩnh, hay là chúng ta tìm quan huyện nơi này để hỏi, xem thống kê số người thương vong là bao nhiêu..."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
