0 chữ
Chương 10
Chương 10
Vũ An buồn ngủ không mở nổi mắt, được Cố Nhân trấn an xong đã chui vào chăn ngủ tiếp.
Cố Nhân thấy cậu bé ngủ say thì im lặng nghĩ tới biện pháp đối phó sau này.
Nàng vừa chuyển kiếp, hiểu biết về thời đại này hoàn toàn dựa vào trí nhớ của nguyên thân. Mà nguyên thân còn nhỏ tuổi, chưa trải qua nhiều chuyện nên không hiểu biết quá nhiều về thế giới bên ngoài. Bây giờ nàng chỉ có thể xác định được một chuyện, triều đình đã dột nát từ trên xuống dưới, nếu không sẽ chẳng làm chuyện khốn khϊếp như ép trưng binh tất cả nam nhân nhà nghèo, không chừa lấy một mống nào. Không hề hay biết trăm họ đang lặng lẽ gọi quân phản loạn là nghĩa quân, mong chờ tới cảnh nghĩa quân lật đổ triều đình.
Giờ bắt kẻ cắp này tới gặp quan cũng chẳng có tác dụng gì.
"Chúng ta quay về chỗ nhà thân nương ta đi." Sau một lúc lâu không nói chuyện, cuối cùng Vương thị mới nói: "Chỉ có ngàn ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc. Lần này chúng ta may mắn, nhưng lần sau thì khó nói trước. Công công của ngươi và Thanh Ý đã mất, nhà ta không còn ràng buộc gì với Bá Đầu thôn nữa. Hôm nay lại xảy ra cớ sự này, chằng bằng dọn nhà rời đi luôn. Dù gia thế Lý gia có lớn hơn nữa, một khi nhà ta ra khỏi thôn này rồi thì họ chẳng thể làm gì được ta!"
Vương thị là người gánh vác trong nhà, hồi nãy hốt hoảng nên mới nghe theo Cố Nhân. Bây giờ bà đã quyết định rồi thì không thể nói thêm được gì nữa, bà gọi Vũ An dậy, không giải thích với cậu bé mà bảo mọi người bắt đầu làm việc, thu dọn đồ đạc trong nhà mang theo.
Cố Nhân ở trong gian phòng của đại nhi tử Vũ gia, mặc dù là gian phòng lớn nhất nhà nhưng Vũ gia chỉ là nông hộ giàu có, vài năm qua trong nhà không còn hai sức lao động khỏe mạnh nữa, lại thêm Cố Nhân vừa bệnh nặng mới khỏi, ruộng đất đáng tiền nhất trong nhà đã mang đi bán, trong phòng chẳng còn thứ gì đáng tiền. Vì vậy Cố Nhân chỉ đi thu dọn xiêm áo của bọn họ mà thôi.
Vũ An cũng nhanh chóng dọn xong một bọc đồ nhỏ bằng vải, đồ của cậu bé còn ít hơn, cái bọc bé hơn của Cố Nhân một vòng.
Hai người chờ trong gian chính một lúc lâu vẫn không thấy Vương thị ra ngoài.
Thế là tới phòng Vương thị xem thử, nhìn thấy bà đã gói được mấy bọc đồ đựng quần áo, hiện tại đang nhét nồi bát gáo chậu trong nhà bếp vào một tấm vải bọc lớn.
Cố Nhân bất lực đỡ trán, bọn họ đang ra ngoài tị nạn mà! Thu dọn nhiều đồ mang đi như thế, ngày trước nàng học đại học năm hai xong đồ cộng lại cũng không nhiều như vậy đâu?
Thấy nàng muốn nói lại thôi, Vương thị đã nói ngay: "Con không lo liệu việc nhà nên đâu biết củi gạo đắt thế nào! Mấy thứ này dù cũ thật, nhưng toàn mấy thứ hay dùng tới. Có câu nói gọi là ở nhà ngàn ngày thì tốt, nhưng ra ngoài nửa ngày thì khó. Bên ngoài cái gì mà không cần tiền chứ? Không lẽ phải tốn thêm tiền để làm cái mới à?"
Cố Nhân đưa Vũ An ra ngoài, sau đó mới khuyên nhủ bà: "Cấp bách phải đi, chúng ta đang đi tị nạn, đâu cần mang theo nhiều đồ như thế?"
Vương thị cũng biết mang mấy thứ này đi đường không tiện, nhưng vẫn nói: "Con đừng quan tâm, không cần con, ta dọn ta sẽ tự vác."
Đúng là nàng không đủ sức để vác đồ đi, vì thế cũng không khuyên thêm nữa.
Tới tờ mờ sáng ba người mới dọn dẹp đồ xong.
Lúc này mưa rơi còn to hơn lúc nửa đêm, cảnh vật xung quanh đều phủ một lớp sương mù.
Do phải chạy nạn nên Vương thị và Cố Nhân không dám ở lại đây lâu. Vương thị cầm bọc đồ của Cố Nhân và Vũ An khiêng lên vai, sau đó lại đưa chiếc áo tơi duy nhất trong nhà cho nàng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cố Nhân thấy cậu bé ngủ say thì im lặng nghĩ tới biện pháp đối phó sau này.
Nàng vừa chuyển kiếp, hiểu biết về thời đại này hoàn toàn dựa vào trí nhớ của nguyên thân. Mà nguyên thân còn nhỏ tuổi, chưa trải qua nhiều chuyện nên không hiểu biết quá nhiều về thế giới bên ngoài. Bây giờ nàng chỉ có thể xác định được một chuyện, triều đình đã dột nát từ trên xuống dưới, nếu không sẽ chẳng làm chuyện khốn khϊếp như ép trưng binh tất cả nam nhân nhà nghèo, không chừa lấy một mống nào. Không hề hay biết trăm họ đang lặng lẽ gọi quân phản loạn là nghĩa quân, mong chờ tới cảnh nghĩa quân lật đổ triều đình.
Giờ bắt kẻ cắp này tới gặp quan cũng chẳng có tác dụng gì.
"Chúng ta quay về chỗ nhà thân nương ta đi." Sau một lúc lâu không nói chuyện, cuối cùng Vương thị mới nói: "Chỉ có ngàn ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc. Lần này chúng ta may mắn, nhưng lần sau thì khó nói trước. Công công của ngươi và Thanh Ý đã mất, nhà ta không còn ràng buộc gì với Bá Đầu thôn nữa. Hôm nay lại xảy ra cớ sự này, chằng bằng dọn nhà rời đi luôn. Dù gia thế Lý gia có lớn hơn nữa, một khi nhà ta ra khỏi thôn này rồi thì họ chẳng thể làm gì được ta!"
Cố Nhân ở trong gian phòng của đại nhi tử Vũ gia, mặc dù là gian phòng lớn nhất nhà nhưng Vũ gia chỉ là nông hộ giàu có, vài năm qua trong nhà không còn hai sức lao động khỏe mạnh nữa, lại thêm Cố Nhân vừa bệnh nặng mới khỏi, ruộng đất đáng tiền nhất trong nhà đã mang đi bán, trong phòng chẳng còn thứ gì đáng tiền. Vì vậy Cố Nhân chỉ đi thu dọn xiêm áo của bọn họ mà thôi.
Vũ An cũng nhanh chóng dọn xong một bọc đồ nhỏ bằng vải, đồ của cậu bé còn ít hơn, cái bọc bé hơn của Cố Nhân một vòng.
Thế là tới phòng Vương thị xem thử, nhìn thấy bà đã gói được mấy bọc đồ đựng quần áo, hiện tại đang nhét nồi bát gáo chậu trong nhà bếp vào một tấm vải bọc lớn.
Cố Nhân bất lực đỡ trán, bọn họ đang ra ngoài tị nạn mà! Thu dọn nhiều đồ mang đi như thế, ngày trước nàng học đại học năm hai xong đồ cộng lại cũng không nhiều như vậy đâu?
Thấy nàng muốn nói lại thôi, Vương thị đã nói ngay: "Con không lo liệu việc nhà nên đâu biết củi gạo đắt thế nào! Mấy thứ này dù cũ thật, nhưng toàn mấy thứ hay dùng tới. Có câu nói gọi là ở nhà ngàn ngày thì tốt, nhưng ra ngoài nửa ngày thì khó. Bên ngoài cái gì mà không cần tiền chứ? Không lẽ phải tốn thêm tiền để làm cái mới à?"
Cố Nhân đưa Vũ An ra ngoài, sau đó mới khuyên nhủ bà: "Cấp bách phải đi, chúng ta đang đi tị nạn, đâu cần mang theo nhiều đồ như thế?"
Đúng là nàng không đủ sức để vác đồ đi, vì thế cũng không khuyên thêm nữa.
Tới tờ mờ sáng ba người mới dọn dẹp đồ xong.
Lúc này mưa rơi còn to hơn lúc nửa đêm, cảnh vật xung quanh đều phủ một lớp sương mù.
Do phải chạy nạn nên Vương thị và Cố Nhân không dám ở lại đây lâu. Vương thị cầm bọc đồ của Cố Nhân và Vũ An khiêng lên vai, sau đó lại đưa chiếc áo tơi duy nhất trong nhà cho nàng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
