0 chữ
Chương 19
Chương 19
Cậu muốn chửi thề, dù chỉ để xả tức, nhưng vừa lóe ra suy nghĩ ấy, tiếng thì thầm lạnh băng từng xuất hiện trong cơn ác mộng lại vang lên bên tai: “Đừng nói bậy trước mặt tôi.”
Giống như một gông xiềng vô hình, chặt chẽ bóp nghẹt cổ họng.
Không cam lòng. Không phục. Không chịu thua.
Lộ Kiêu dùng cả tay chân giãy giụa, cậu càng phản kháng kịch liệt, áp lực từ Tịch Chiêu càng lớn, từng lớp chồng lên nhau, đè nén đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Không ổn… Quá không ổn…
Cánh tay đang bấu chặt hàng rào thép khẽ run rẩy, yết hầu chuyển động nhanh chóng, để lộ ra sự yếu đuối khó nhận thấy. Tịch Chiêu hiểu rõ lực bao nhiêu sẽ khiến người khác đau, lực bao nhiêu sẽ khiến người khác đau đến không chịu nổi.
Nhìn phần cơ bắp căng cứng nơi vai gáy của thiếu niên tóc nâu, anh biết Lộ Kiêu sắp chạm tới cực hạn rồi. Nhưng cậu ta cắn chặt môi dưới, trừ một tiếng rên ban đầu thì hoàn toàn không hé môi thêm lấy nửa câu.
Sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của thời kỳ mẫn cảm, dáng vẻ ngang ngược lúc này thật sự khá thú vị.
Có điều…
Trong đáy mắt đen láy vụt qua một tia sắc lạnh mờ ám.
Tịch Chiêu đột nhiên giơ chân, đá nhẹ vào phần khớp gối đang gồng cứng kia, lực không mạnh, nhưng đúng điểm chí mạng.
Lộ Kiêu không kịp phản ứng, lập tức quỳ rạp xuống, trán đập vào lưới thép phát ra một tràng “leng keng” rợn người. Giây phút ác mộng và hiện thực giao thoa, thân thể cậu run lên thấy rõ, tiếng thở dốc trầm đυ.c cuối cùng cũng tràn khỏi khóe môi.
Nặng nề, nghẹn ngào.
Vậy mới đúng chứ.
Cho dù có kiêu căng thế nào, trước mặt anh, xin hãy tạm thời thu lại một chút.
Tịch Chiêu thản nhiên buông tay, ngồi xổm xuống, cúi người: “Bạn học Lộ, nói chuyện một lát được không?”
Đôi mắt hổ phách ngẩng lên, trống rỗng, lộ rõ sự hoảng loạn và hoang mang thoáng qua.
Tịch Chiêu không vội, kiên nhẫn đợi Lộ Kiêu lấy lại bình tĩnh. Rất lâu sau, cuối cùng mới nghe thấy giọng nói khàn khàn, nặng nề vang lên: “Cậu… muốn nói gì?”
Ngữ điệu đầy phức tạp và kìm nén, nhưng khí thế hừng hực ban đầu đã dịu đi không ít.
Tịch Chiêu mỉm cười, không hề để ý đến sát khí vẫn chưa tan trên người Lộ Kiêu. Một alpha hàng đầu, trong nguyên tác được mô tả như chó điên, nếu vài ba chiêu đã khuất phục thì đâu còn là phản diện lớn nhất. Giờ có thể yên ổn ngồi nghe nói chuyện là đủ rồi.
“Chuyện ở phòng thiết bị, tôi cũng có phần trách nhiệm. Loại thuốc đó là do Tần Văn Châu đưa cho tôi, nhưng giờ cậu chắc cũng biết tôi cũng là người bị hắn ta lừa.”
“Tần Văn Châu?” Lộ Kiêu nhíu mày, vẻ ngơ ngác không giống giả vờ: “Hắn ta nhằm vào tôi làm gì? Tôi với hắn đâu quen thân gì.”
Quả nhiên là vậy.
Tịch Chiêu cũng chẳng bất ngờ.
Ba ngày bị cách ly, anh đã tranh thủ lục tung mọi thông tin có thể trong "Phần Tâm Truy Ái", phát hiện ra Tần Văn Châu cũng giống nguyên chủ, đều là dạng nhân vật phụ dùng để thúc đẩy tuyến tình cảm chính. Nhất là sau khi nguyên chủ chọc giận phản diện rồi bị "bay màu", Tần Văn Châu liền kế thừa “sứ mệnh” chĩa mũi dùi về phía phản diện.
Nhưng lạ một điều trong góc nhìn của Lộ Kiêu, nội dung liên quan đến Tần Văn Châu lại cực kỳ ít.
Lúc đầu, Tịch Chiêu còn tưởng là cái quyển tiểu thuyết máu chó rẻ tiền này đơn giản là không logic, nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã thay đổi suy nghĩ.
Vẫn phải nhấn mạnh một điều đây là một thế giới thật sự. Trong tiểu thuyết, một nhân vật phụ không quan trọng có thể bị tiện tay lược bỏ, nhưng trong thế giới thật, mỗi người đều có một cuộc đời hoàn chỉnh của riêng mình, mọi hành vi đều tuân theo một logic nội tại nhất định.
Giữa Lộ Kiêu và Tần Văn Châu không có nhiều tiếp xúc, vậy nên lời Tần Văn Châu nói rằng “Lộ Kiêu từng bắt nạt hắn” rõ ràng là bịa đặt. Việc hắn liên tục nhằm vào Lộ Kiêu chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
“Và chuyện đó.” Tịch Chiêu khẽ cười: “Chính là điều tôi muốn bàn với cậu.”
Ánh nhìn của Lộ Kiêu dần trầm xuống.
Tịch Chiêu nói tiếp: “Tôi có thể khẳng định, sau này Tần Văn Châu nhất định sẽ còn ra tay với cậu. Còn tôi, vừa khiến hắn bẽ mặt như thế, có lẽ cũng đã bị hắn thù oán. Cho nên tôi đề nghị chúng ta hợp tác cùng tìm ra nguyên nhân vì sao hắn nhằm vào cậu, đồng thời xử lý dứt điểm cái phiền toái này. Còn chuyện ở phòng thiết bị… coi như chúng ta huề nhau.”
“Dù sao, ngoài chuyện đó ra, giữa hai ta cũng chẳng có mâu thuẫn gì không thể giải quyết, đúng không?”
Đây là phương án lý tưởng nhất mà Tịch Chiêu tính tới.
Nếu không phải khởi đầu rối tung bị ảnh hưởng bởi kỳ mẫn cảm, mất trí nhớ liên quan, còn bị Lộ Kiêu cắn một phát thì Tịch Chiêu vốn dĩ sẽ không muốn dính dáng đến bất kỳ “nhân vật chính” nào. Nam chính cũng được, phản diện cũng thế, các người muốn cẩu huyết bao nhiêu cứ việc, anh chỉ muốn đứng xem náo nhiệt, tiện thể đợi một ngày nào đó được xuyên về thế giới gốc.
Có điều, đúng như anh đã nói, chuyện thuốc men trong phòng thiết bị, rõ ràng có liên quan đến “anh”. Tịch Chiêu không thích phiền phức, nhưng cũng không bao giờ trốn tránh trách nhiệm. Vậy nên, giúp mình và giúp luôn Lộ Kiêu xử lý Tần Văn Châu, xong chuyện ai về nhà nấy, phần còn lại trong cốt truyện có ra sao cũng không liên quan đến anh.
“Nhưng mà…” Lộ Kiêu đưa đầu lưỡi chống vào răng nanh, ánh mắt sắc lạnh: “Tại sao tôi phải tin cậu?”
Tịch Chiêu nghiêng đầu: “Ồ?”
“Tôi không biết chuyện Tần Văn Châu là thật hay giả, nhưng cậu đúng là đã dùng chất cấm với tôi. Nếu tôi báo cáo lên trường, cậu không chỉ bị xử lý kỷ luật, còn có khả năng bị Cục Giám sát Dược phẩm điều tra. Bạn học Tịch Chiêu à.” Đôi mắt hổ phách thẳng thừng nhìn vào mắt đen không chút né tránh: “Một loại chất xúc tác mẫn cảm mà đến cả bệnh viện cũng không kiểm tra ra nổi, cậu nghĩ xem, sẽ bị liệt vào cấp mấy của danh mục cấm?”
Giống như một gông xiềng vô hình, chặt chẽ bóp nghẹt cổ họng.
Không cam lòng. Không phục. Không chịu thua.
Lộ Kiêu dùng cả tay chân giãy giụa, cậu càng phản kháng kịch liệt, áp lực từ Tịch Chiêu càng lớn, từng lớp chồng lên nhau, đè nén đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Không ổn… Quá không ổn…
Cánh tay đang bấu chặt hàng rào thép khẽ run rẩy, yết hầu chuyển động nhanh chóng, để lộ ra sự yếu đuối khó nhận thấy. Tịch Chiêu hiểu rõ lực bao nhiêu sẽ khiến người khác đau, lực bao nhiêu sẽ khiến người khác đau đến không chịu nổi.
Nhìn phần cơ bắp căng cứng nơi vai gáy của thiếu niên tóc nâu, anh biết Lộ Kiêu sắp chạm tới cực hạn rồi. Nhưng cậu ta cắn chặt môi dưới, trừ một tiếng rên ban đầu thì hoàn toàn không hé môi thêm lấy nửa câu.
Có điều…
Trong đáy mắt đen láy vụt qua một tia sắc lạnh mờ ám.
Tịch Chiêu đột nhiên giơ chân, đá nhẹ vào phần khớp gối đang gồng cứng kia, lực không mạnh, nhưng đúng điểm chí mạng.
Lộ Kiêu không kịp phản ứng, lập tức quỳ rạp xuống, trán đập vào lưới thép phát ra một tràng “leng keng” rợn người. Giây phút ác mộng và hiện thực giao thoa, thân thể cậu run lên thấy rõ, tiếng thở dốc trầm đυ.c cuối cùng cũng tràn khỏi khóe môi.
Nặng nề, nghẹn ngào.
Vậy mới đúng chứ.
Cho dù có kiêu căng thế nào, trước mặt anh, xin hãy tạm thời thu lại một chút.
Tịch Chiêu thản nhiên buông tay, ngồi xổm xuống, cúi người: “Bạn học Lộ, nói chuyện một lát được không?”
Đôi mắt hổ phách ngẩng lên, trống rỗng, lộ rõ sự hoảng loạn và hoang mang thoáng qua.
Ngữ điệu đầy phức tạp và kìm nén, nhưng khí thế hừng hực ban đầu đã dịu đi không ít.
Tịch Chiêu mỉm cười, không hề để ý đến sát khí vẫn chưa tan trên người Lộ Kiêu. Một alpha hàng đầu, trong nguyên tác được mô tả như chó điên, nếu vài ba chiêu đã khuất phục thì đâu còn là phản diện lớn nhất. Giờ có thể yên ổn ngồi nghe nói chuyện là đủ rồi.
“Chuyện ở phòng thiết bị, tôi cũng có phần trách nhiệm. Loại thuốc đó là do Tần Văn Châu đưa cho tôi, nhưng giờ cậu chắc cũng biết tôi cũng là người bị hắn ta lừa.”
“Tần Văn Châu?” Lộ Kiêu nhíu mày, vẻ ngơ ngác không giống giả vờ: “Hắn ta nhằm vào tôi làm gì? Tôi với hắn đâu quen thân gì.”
Tịch Chiêu cũng chẳng bất ngờ.
Ba ngày bị cách ly, anh đã tranh thủ lục tung mọi thông tin có thể trong "Phần Tâm Truy Ái", phát hiện ra Tần Văn Châu cũng giống nguyên chủ, đều là dạng nhân vật phụ dùng để thúc đẩy tuyến tình cảm chính. Nhất là sau khi nguyên chủ chọc giận phản diện rồi bị "bay màu", Tần Văn Châu liền kế thừa “sứ mệnh” chĩa mũi dùi về phía phản diện.
Nhưng lạ một điều trong góc nhìn của Lộ Kiêu, nội dung liên quan đến Tần Văn Châu lại cực kỳ ít.
Lúc đầu, Tịch Chiêu còn tưởng là cái quyển tiểu thuyết máu chó rẻ tiền này đơn giản là không logic, nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã thay đổi suy nghĩ.
Vẫn phải nhấn mạnh một điều đây là một thế giới thật sự. Trong tiểu thuyết, một nhân vật phụ không quan trọng có thể bị tiện tay lược bỏ, nhưng trong thế giới thật, mỗi người đều có một cuộc đời hoàn chỉnh của riêng mình, mọi hành vi đều tuân theo một logic nội tại nhất định.
Giữa Lộ Kiêu và Tần Văn Châu không có nhiều tiếp xúc, vậy nên lời Tần Văn Châu nói rằng “Lộ Kiêu từng bắt nạt hắn” rõ ràng là bịa đặt. Việc hắn liên tục nhằm vào Lộ Kiêu chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
“Và chuyện đó.” Tịch Chiêu khẽ cười: “Chính là điều tôi muốn bàn với cậu.”
Ánh nhìn của Lộ Kiêu dần trầm xuống.
Tịch Chiêu nói tiếp: “Tôi có thể khẳng định, sau này Tần Văn Châu nhất định sẽ còn ra tay với cậu. Còn tôi, vừa khiến hắn bẽ mặt như thế, có lẽ cũng đã bị hắn thù oán. Cho nên tôi đề nghị chúng ta hợp tác cùng tìm ra nguyên nhân vì sao hắn nhằm vào cậu, đồng thời xử lý dứt điểm cái phiền toái này. Còn chuyện ở phòng thiết bị… coi như chúng ta huề nhau.”
“Dù sao, ngoài chuyện đó ra, giữa hai ta cũng chẳng có mâu thuẫn gì không thể giải quyết, đúng không?”
Đây là phương án lý tưởng nhất mà Tịch Chiêu tính tới.
Nếu không phải khởi đầu rối tung bị ảnh hưởng bởi kỳ mẫn cảm, mất trí nhớ liên quan, còn bị Lộ Kiêu cắn một phát thì Tịch Chiêu vốn dĩ sẽ không muốn dính dáng đến bất kỳ “nhân vật chính” nào. Nam chính cũng được, phản diện cũng thế, các người muốn cẩu huyết bao nhiêu cứ việc, anh chỉ muốn đứng xem náo nhiệt, tiện thể đợi một ngày nào đó được xuyên về thế giới gốc.
Có điều, đúng như anh đã nói, chuyện thuốc men trong phòng thiết bị, rõ ràng có liên quan đến “anh”. Tịch Chiêu không thích phiền phức, nhưng cũng không bao giờ trốn tránh trách nhiệm. Vậy nên, giúp mình và giúp luôn Lộ Kiêu xử lý Tần Văn Châu, xong chuyện ai về nhà nấy, phần còn lại trong cốt truyện có ra sao cũng không liên quan đến anh.
“Nhưng mà…” Lộ Kiêu đưa đầu lưỡi chống vào răng nanh, ánh mắt sắc lạnh: “Tại sao tôi phải tin cậu?”
Tịch Chiêu nghiêng đầu: “Ồ?”
“Tôi không biết chuyện Tần Văn Châu là thật hay giả, nhưng cậu đúng là đã dùng chất cấm với tôi. Nếu tôi báo cáo lên trường, cậu không chỉ bị xử lý kỷ luật, còn có khả năng bị Cục Giám sát Dược phẩm điều tra. Bạn học Tịch Chiêu à.” Đôi mắt hổ phách thẳng thừng nhìn vào mắt đen không chút né tránh: “Một loại chất xúc tác mẫn cảm mà đến cả bệnh viện cũng không kiểm tra ra nổi, cậu nghĩ xem, sẽ bị liệt vào cấp mấy của danh mục cấm?”
13
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
