0 chữ
Chương 18
Chương 18
Thở hổn hển sau mười mấy hiệp hít đất, trời ngoài cửa sổ đã tối đen. Lộ Kiêu lau mồ hôi, đang định đi tắm thì bóng dáng dưới ánh đèn đường trong con đường cây rợp lá bỗng lọt vào tầm mắt.
Là Tịch Chiêu.
Cậu sao có thể nhận nhầm được?
*
Học sinh năm năm chưa có tiết tự học buổi tối, nên sau giờ học thường sẽ tham gia các hoạt động câu lạc bộ hoặc rèn luyện thể lực trong trường. Đặc biệt là alpha, còn có tiết huấn luyện quân sự riêng, nên càng coi trọng thể lực.
Tối nay hiếm khi có gió, làm dịu phần nào cái nóng của mùa hè, không ít học sinh ra ngoài chạy bộ. Chỉ là, mỗi khi ngang qua một bụi cây nào đó, ai nấy đều hiện ra vẻ mặt kỳ quái rồi bị người trong bụi đó trừng mắt cho sợ vãi.
Nhìn bóng người phía xa, trong lòng Lộ Kiêu cũng hơi hỗn loạn. Vừa rồi thấy Tịch Chiêu xuất hiện dưới tầng, cậu như bị giật dây, lập tức theo sau, nhưng theo xong rồi lại chẳng nghĩ ra mình muốn làm gì.
Lúc hắn đang tập luyện lơ là cảnh giác thì xông ra đấm hắn một cú? Không, không được! Đấu tay đôi phải quang minh chính đại mới là bản lĩnh alpha chứ đánh lén là đồ hèn!
Hay chắn trước mặt hắn, chống nạnh hỏi hôm đó trong phòng thiết bị rốt cuộc là chuyện gì? Ơ, sao phải chống nạnh? Tư thế gì chả có khí thế, sao lại phải uốn người như mấy bà mẹ mắng con chứ…
Trong đầu xoay mòng mòng đủ kiểu kịch bản, thì bóng dáng phía trước càng lúc càng chạy xa, Lộ Kiêu vội vã kéo thấp vành mũ lưỡi trai nguỵ trang, len lén núp sau đám cỏ đuổi theo.
Kệ đi! Cứ bám theo đã rồi tính!
Trời ơi, muỗi nhiều quá đi QAQ
*
Rẽ trái ngoặt phải qua mấy lối tắt, thể lực của Tịch Chiêu khiến Lộ Kiêu không khỏi ngạc nhiên. Nhưng đúng lúc chuẩn bị rẽ thêm một lần nữa, người vẫn luôn ở trung tâm tầm nhìn của cậu đột nhiên biến mất.
Nơi đây là một công trình đang thi công xây dựng khu hoạt động mới, xung quanh được bao kín bởi hàng rào lưới thép ngăn học sinh lạc vào.
Lộ Kiêu nheo mắt, đảo nhìn khắp nơi vẫn không thấy gì, mắt lập tức trợn to. Cậu định lao về phía Tịch Chiêu biến mất thì một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nhẹ nhàng chạm vào sau gáy.
Lộ Kiêu phản ứng cực nhanh, mắt lóe lên tia sát khí, lập tức vung cùi chỏ về sau, nhưng đối phương dường như đã đoán trước được, nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu, đồng thời nâng gối giáng thẳng vào dây thần kinh tọa Lộ Kiêu lập tức tê rần nửa người.
Tiếng rên trầm khàn rò rỉ khỏi môi cậu, đôi chân mềm nhũn mà đối phương thì chẳng thèm đỡ lấy. Lộ Kiêu đành phải giơ tay bám chặt vào mắt lưới trước mặt, mũ lưỡi trai cũng rớt sang một bên.
Tóc đen vẫn còn ẩm ướt sau buổi tập, thiếu niên mang theo hơi nóng cơ thể, hương bạc hà đắng lành lạnh len lỏi trong không khí. Mùi hương vốn rất cấm dục, vậy mà sức tấn công chẳng thua gì ly tequila bùng nổ giữa đêm khuya.
Nhìn mái tóc xoăn màu nâu còn ướt, đôi mắt hổ phách phủ sương mờ phản chiếu ánh lệ sinh lý, trong khung cảnh mơ hồ nhuốm màu đêm, Tịch Chiêu cúi người, bật cười khe khẽ, ý vị khó đoán.
Giọng cậu khi phát âm có chút lười nhác, lẫn nét ngái ngủ mơ màng của tuổi trẻ, lại mang theo chất giọng trầm dễ mê hoặc, như một câu thì thầm lạc lối trong ánh đèn rượu đỏ, lướt qua tai mà không thể nắm bắt.
Tựa như đuôi mèo, từ từ quấn lấy cánh tay.
“Bạn học Lộ à, cậu có sở thích theo dõi người khác từ bao giờ thế?”
*
Ngay từ đầu Tịch Chiêu đã phát hiện Lộ Kiêu đang theo dõi mình. Cái ánh mắt nóng rực như sói đó, dù có cố tình phớt lờ cũng không nổi.
Anh vốn định xem Lộ Kiêu định làm gì, kết quả chạy gần cả buổi tiêu chuẩn vận động hôm nay cũng sắp đạt, mà tên này vẫn chỉ lặng lẽ bám theo, thỉnh thoảng liếc qua bằng ánh mắt rối rắm như sắp tự bùng cháy.
Thật ra, nếu biết từ đầu Lộ Kiêu ở phòng bên, Tịch Chiêu chắc chắn sẽ tìm cách đổi phòng. Anh không phải dạng thích tự chuốc phiền, nhưng chuyện đã thành rồi, cũng chẳng sao nữa.
Hơn nữa, nhìn từ cảnh cổng phòng hôm đó, cái “vai ác” học sinh này hình như cũng không đến mức điên loạn như mô tả trong “nguyên tác” nhỉ?
Thế nhưng, vừa nghĩ đến vết cắn còn sót lại trên cổ mình, ánh mắt Tịch Chiêu lập tức trở nên nguy hiểm.
Ghê thật đấy, ba ngày rồi còn chưa mờ, khiến giữa trời hè nóng nực mà anh phải kéo cổ áo kín mít suốt, nhìn từ góc độ nào đó đúng là giúp củng cố lời đồn “tinh thần không ổn định” kia luôn.
Tịch Chiêu cảm thấy mình quả thật nên “cảm ơn” cậu ta mới đúng.
Bị chế trụ, Lộ Kiêu tất nhiên không cam chịu bị bắt, cơ thể điên cuồng vùng vẫy. Tịch Chiêu cảm nhận rõ sức mạnh bộc phát cuộn trong từng sợi cơ rắn chắc dưới tay, càng thêm thành thạo mà gia tăng lực.
Thần kinh toàn thân căng như dây đàn, Lộ Kiêu nghiến răng, gương mặt càng lúc càng dữ tợn: “Tịch Chiêu, có giỏi thì đường đường chính chính quyết đấu với tôi!”
Quyết đấu hả?
Tịch Chiêu nheo mắt, khóe môi cong lên một tia cười: “Được thôi. Cậu gỡ được tay tôi ra, tôi sẽ quyết đấu với cậu.”
Lời vừa dứt, Lộ Kiêu lập tức cảm thấy cánh tay bị khống chế ép mạnh về phía sau lưng, cả người bị đè sát vào hàng rào lưới thép trước mặt, phần eo gần như sụp xuống, tư thế có nhục nhã bao nhiêu thì đủ bấy nhiêu.
“Bạn học Lộ à, thu lại tin tức tố đi nhé, nồng độ cao quá sẽ bị hệ thống phát hiện đó~”
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, ngữ điệu thì lười nhác như chẳng mấy quan tâm, nhưng lực tay thì tuyệt đối không cho phép phản kháng, đối lập rõ ràng.
Cảm giác này thật sự tệ hại. Mắt Lộ Kiêu đỏ lên, vẫn phải nghiến răng nuốt lệnh thu tin tức tố vào. Mùi rượu tequila mạnh mẽ dần dần tan đi, nhưng mùi bạc hà đắng nhẹ của đối phương lại vẫn lơ lửng trong không khí chút nào cũng không giống một kẻ mất kiểm soát như lời đồn.
Là Tịch Chiêu.
Cậu sao có thể nhận nhầm được?
*
Học sinh năm năm chưa có tiết tự học buổi tối, nên sau giờ học thường sẽ tham gia các hoạt động câu lạc bộ hoặc rèn luyện thể lực trong trường. Đặc biệt là alpha, còn có tiết huấn luyện quân sự riêng, nên càng coi trọng thể lực.
Tối nay hiếm khi có gió, làm dịu phần nào cái nóng của mùa hè, không ít học sinh ra ngoài chạy bộ. Chỉ là, mỗi khi ngang qua một bụi cây nào đó, ai nấy đều hiện ra vẻ mặt kỳ quái rồi bị người trong bụi đó trừng mắt cho sợ vãi.
Nhìn bóng người phía xa, trong lòng Lộ Kiêu cũng hơi hỗn loạn. Vừa rồi thấy Tịch Chiêu xuất hiện dưới tầng, cậu như bị giật dây, lập tức theo sau, nhưng theo xong rồi lại chẳng nghĩ ra mình muốn làm gì.
Hay chắn trước mặt hắn, chống nạnh hỏi hôm đó trong phòng thiết bị rốt cuộc là chuyện gì? Ơ, sao phải chống nạnh? Tư thế gì chả có khí thế, sao lại phải uốn người như mấy bà mẹ mắng con chứ…
Trong đầu xoay mòng mòng đủ kiểu kịch bản, thì bóng dáng phía trước càng lúc càng chạy xa, Lộ Kiêu vội vã kéo thấp vành mũ lưỡi trai nguỵ trang, len lén núp sau đám cỏ đuổi theo.
Kệ đi! Cứ bám theo đã rồi tính!
Trời ơi, muỗi nhiều quá đi QAQ
*
Rẽ trái ngoặt phải qua mấy lối tắt, thể lực của Tịch Chiêu khiến Lộ Kiêu không khỏi ngạc nhiên. Nhưng đúng lúc chuẩn bị rẽ thêm một lần nữa, người vẫn luôn ở trung tâm tầm nhìn của cậu đột nhiên biến mất.
Lộ Kiêu nheo mắt, đảo nhìn khắp nơi vẫn không thấy gì, mắt lập tức trợn to. Cậu định lao về phía Tịch Chiêu biến mất thì một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nhẹ nhàng chạm vào sau gáy.
Lộ Kiêu phản ứng cực nhanh, mắt lóe lên tia sát khí, lập tức vung cùi chỏ về sau, nhưng đối phương dường như đã đoán trước được, nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu, đồng thời nâng gối giáng thẳng vào dây thần kinh tọa Lộ Kiêu lập tức tê rần nửa người.
Tiếng rên trầm khàn rò rỉ khỏi môi cậu, đôi chân mềm nhũn mà đối phương thì chẳng thèm đỡ lấy. Lộ Kiêu đành phải giơ tay bám chặt vào mắt lưới trước mặt, mũ lưỡi trai cũng rớt sang một bên.
Tóc đen vẫn còn ẩm ướt sau buổi tập, thiếu niên mang theo hơi nóng cơ thể, hương bạc hà đắng lành lạnh len lỏi trong không khí. Mùi hương vốn rất cấm dục, vậy mà sức tấn công chẳng thua gì ly tequila bùng nổ giữa đêm khuya.
Giọng cậu khi phát âm có chút lười nhác, lẫn nét ngái ngủ mơ màng của tuổi trẻ, lại mang theo chất giọng trầm dễ mê hoặc, như một câu thì thầm lạc lối trong ánh đèn rượu đỏ, lướt qua tai mà không thể nắm bắt.
Tựa như đuôi mèo, từ từ quấn lấy cánh tay.
“Bạn học Lộ à, cậu có sở thích theo dõi người khác từ bao giờ thế?”
*
Ngay từ đầu Tịch Chiêu đã phát hiện Lộ Kiêu đang theo dõi mình. Cái ánh mắt nóng rực như sói đó, dù có cố tình phớt lờ cũng không nổi.
Anh vốn định xem Lộ Kiêu định làm gì, kết quả chạy gần cả buổi tiêu chuẩn vận động hôm nay cũng sắp đạt, mà tên này vẫn chỉ lặng lẽ bám theo, thỉnh thoảng liếc qua bằng ánh mắt rối rắm như sắp tự bùng cháy.
Thật ra, nếu biết từ đầu Lộ Kiêu ở phòng bên, Tịch Chiêu chắc chắn sẽ tìm cách đổi phòng. Anh không phải dạng thích tự chuốc phiền, nhưng chuyện đã thành rồi, cũng chẳng sao nữa.
Hơn nữa, nhìn từ cảnh cổng phòng hôm đó, cái “vai ác” học sinh này hình như cũng không đến mức điên loạn như mô tả trong “nguyên tác” nhỉ?
Thế nhưng, vừa nghĩ đến vết cắn còn sót lại trên cổ mình, ánh mắt Tịch Chiêu lập tức trở nên nguy hiểm.
Ghê thật đấy, ba ngày rồi còn chưa mờ, khiến giữa trời hè nóng nực mà anh phải kéo cổ áo kín mít suốt, nhìn từ góc độ nào đó đúng là giúp củng cố lời đồn “tinh thần không ổn định” kia luôn.
Tịch Chiêu cảm thấy mình quả thật nên “cảm ơn” cậu ta mới đúng.
Bị chế trụ, Lộ Kiêu tất nhiên không cam chịu bị bắt, cơ thể điên cuồng vùng vẫy. Tịch Chiêu cảm nhận rõ sức mạnh bộc phát cuộn trong từng sợi cơ rắn chắc dưới tay, càng thêm thành thạo mà gia tăng lực.
Thần kinh toàn thân căng như dây đàn, Lộ Kiêu nghiến răng, gương mặt càng lúc càng dữ tợn: “Tịch Chiêu, có giỏi thì đường đường chính chính quyết đấu với tôi!”
Quyết đấu hả?
Tịch Chiêu nheo mắt, khóe môi cong lên một tia cười: “Được thôi. Cậu gỡ được tay tôi ra, tôi sẽ quyết đấu với cậu.”
Lời vừa dứt, Lộ Kiêu lập tức cảm thấy cánh tay bị khống chế ép mạnh về phía sau lưng, cả người bị đè sát vào hàng rào lưới thép trước mặt, phần eo gần như sụp xuống, tư thế có nhục nhã bao nhiêu thì đủ bấy nhiêu.
“Bạn học Lộ à, thu lại tin tức tố đi nhé, nồng độ cao quá sẽ bị hệ thống phát hiện đó~”
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, ngữ điệu thì lười nhác như chẳng mấy quan tâm, nhưng lực tay thì tuyệt đối không cho phép phản kháng, đối lập rõ ràng.
Cảm giác này thật sự tệ hại. Mắt Lộ Kiêu đỏ lên, vẫn phải nghiến răng nuốt lệnh thu tin tức tố vào. Mùi rượu tequila mạnh mẽ dần dần tan đi, nhưng mùi bạc hà đắng nhẹ của đối phương lại vẫn lơ lửng trong không khí chút nào cũng không giống một kẻ mất kiểm soát như lời đồn.
14
0
2 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
