0 chữ
Chương 21
Chương 21
Giường cũng lớn, cho nên có thể nằm ngủ ngang. Tô Yểu nằm xuống đầu giường, nói: “Tôi ngủ ở đây.”
Thẩm Cận gật đầu, tắt đèn dầu, mò mẫm đến nằm ở cuối giường.
Cả căn phòng tối đen như mực, duỗi tay không thấy được năm ngón, Tô Yểu mở to mắt rồi lén thở ra một hơi.
Dù bảo không làm kiêu nhưng đây là lần đầu tiên cô ngủ chung giường với một người đàn ông trưởng thành. Dù giữa họ còn có hai đứa nhỏ nhưng cô vẫn khá là khẩn trương.
Cô hạ giọng nói với người ở cuối giường: “Sáng mai tôi phải đi làm công, ngủ trước nhé.”
Thẩm Cận cũng hạ giọng nói: “Đợi hai ngày nữa tôi cũng sẽ đi làm công.”
Anh muốn tìm hiểu thật kỹ thói quen của Hạ Lão Tứ, sau đó xuất hiện trong mắt người khác với hình tượng không quá lạ lẫm.
Tô Yểu đáp: "Được."
Sau đó, hai người họ cũng không nói chuyện với nhau nữa. Tô Yểu nghĩ đông nghĩ tây một lúc rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Đang ngủ nửa chừng, cô cảm thấy ngực hơi hơi căng lên, trong lúc ý thức mơ hồ, cô còn tưởng sắp đến ngày đèn đỏ nữa chứ. Thế nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ đã đánh thức cô, cũng đưa cô trở về thực tại.
Ồ, hóa ra đây chính là cảm giác căng sữa sau sinh.
Cô ngủ đến mơ mơ màng màng, ôm Hạ Hoà ngồi dậy, đúng lúc cô đang định xốc áo lên thì phía cuối giường truyền đến một câu “Tôi ra ngoài trước”, khiến cô hoảng sợ hết hồn. Để rồi mới nhận ra đó chính là Thẩm Cận.
Thẩm Cận chưa hề ngủ, anh nghe rất rõ động tĩnh ở đầu giường.
Anh nhấc chân xuống khỏi giường, dò xét một lúc mới đυ.ng đến được đôi giày của mình, sau đó liền sờ soạn trong bóng tối để đi về phía cửa.
Mở cửa, ra khỏi nhà rồi lập tức đóng lại ngay.
Trong bụng Tô Yểu thầm nghĩ, người này cũng lễ phép quá ha.
Cửa đóng lại, cô bắt đầu cho Hạ Hoà ăn sữa.
Khoảng hai mươi phút, Hạ Hoà đã bú no nê, sau khi bú xong thì ngủ thϊếp đi, không một tiếng hừ.
Tô Yểu thắp đèn dầu, gọi người: "Có thể vào rồi."
Hai người đều ngầm hiểu, không nói gì.
Ngủ sớm dĩ nhiên phải dậy sớm.
Tô Yểu tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng, Thẩm Cận nằm ở cuối giường cũng đã đứng dậy.
Tô Yểu túm tóc, buộc lại, nhìn bóng người đang ngồi dậy ở cuối giường, nhỏ giọng nói: “Chắc là khuya anh mới ngủ nhỉ, không cần phải dậy sớm như vậy đâu. Đợi lát nữa tôi đi làm công, anh giúp tôi trông bọn trẻ là được."
Ngày đầu tiên đến đây, cô đã mất ngủ cả đêm. Cô cho rằng Thẩm Cận cũng sẽ không khá hơn là bao.
Tô Yểu rời khỏi phòng, khi súc miệng bằng nước, cô nghĩ thầm trong bụng là phải mua bàn chải đánh răng và kem đánh răng mới, nếu không thì cũng phải tước cành liễu về để đánh răng thôi!
Cô mới vốc nước rửa mặt một phen, thì thấy Thẩm Cận cũng đi ra khỏi phòng rồi.
Tô Yểu kinh ngạc nói: "Sao anh không ngủ?"
Thẩm Cận đáp: “Không ngủ được.”
Tô Yểu liếc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, rõ ràng là cả một đêm không ngủ.
Trên người anh mặc quần áo đầy mụn vá kỳ quái, ống quần cũng chỉ dài được chín phần, chân lê đôi giày rơm, vẻ mặt lại vô cùng mệt mỏi – quả thật là trông cũng rất giống bộ dáng cà lơ phất phơ của Hạ Lão Tư đấy.
Tô Yểu đưa cho anh một cái bát tráng men: "Không có gì cả, chỉ có nước trong súc miệng thôi.”
Thẩm Cận im lặng nhận lấy, nhìn chiếc bát tráng men trong tay. Anh cảm thấy như mình vừa quay trở lại thời điểm hai mươi năm trước, khi anh còn chưa giàu có, mà thậm chí bây giờ lại còn nghèo hơn cả lúc đó nữa.
Thẩm Cận gật đầu, tắt đèn dầu, mò mẫm đến nằm ở cuối giường.
Cả căn phòng tối đen như mực, duỗi tay không thấy được năm ngón, Tô Yểu mở to mắt rồi lén thở ra một hơi.
Dù bảo không làm kiêu nhưng đây là lần đầu tiên cô ngủ chung giường với một người đàn ông trưởng thành. Dù giữa họ còn có hai đứa nhỏ nhưng cô vẫn khá là khẩn trương.
Cô hạ giọng nói với người ở cuối giường: “Sáng mai tôi phải đi làm công, ngủ trước nhé.”
Thẩm Cận cũng hạ giọng nói: “Đợi hai ngày nữa tôi cũng sẽ đi làm công.”
Anh muốn tìm hiểu thật kỹ thói quen của Hạ Lão Tứ, sau đó xuất hiện trong mắt người khác với hình tượng không quá lạ lẫm.
Tô Yểu đáp: "Được."
Đang ngủ nửa chừng, cô cảm thấy ngực hơi hơi căng lên, trong lúc ý thức mơ hồ, cô còn tưởng sắp đến ngày đèn đỏ nữa chứ. Thế nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ đã đánh thức cô, cũng đưa cô trở về thực tại.
Ồ, hóa ra đây chính là cảm giác căng sữa sau sinh.
Cô ngủ đến mơ mơ màng màng, ôm Hạ Hoà ngồi dậy, đúng lúc cô đang định xốc áo lên thì phía cuối giường truyền đến một câu “Tôi ra ngoài trước”, khiến cô hoảng sợ hết hồn. Để rồi mới nhận ra đó chính là Thẩm Cận.
Thẩm Cận chưa hề ngủ, anh nghe rất rõ động tĩnh ở đầu giường.
Anh nhấc chân xuống khỏi giường, dò xét một lúc mới đυ.ng đến được đôi giày của mình, sau đó liền sờ soạn trong bóng tối để đi về phía cửa.
Trong bụng Tô Yểu thầm nghĩ, người này cũng lễ phép quá ha.
Cửa đóng lại, cô bắt đầu cho Hạ Hoà ăn sữa.
Khoảng hai mươi phút, Hạ Hoà đã bú no nê, sau khi bú xong thì ngủ thϊếp đi, không một tiếng hừ.
Tô Yểu thắp đèn dầu, gọi người: "Có thể vào rồi."
Hai người đều ngầm hiểu, không nói gì.
Ngủ sớm dĩ nhiên phải dậy sớm.
Tô Yểu tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng, Thẩm Cận nằm ở cuối giường cũng đã đứng dậy.
Tô Yểu túm tóc, buộc lại, nhìn bóng người đang ngồi dậy ở cuối giường, nhỏ giọng nói: “Chắc là khuya anh mới ngủ nhỉ, không cần phải dậy sớm như vậy đâu. Đợi lát nữa tôi đi làm công, anh giúp tôi trông bọn trẻ là được."
Ngày đầu tiên đến đây, cô đã mất ngủ cả đêm. Cô cho rằng Thẩm Cận cũng sẽ không khá hơn là bao.
Cô mới vốc nước rửa mặt một phen, thì thấy Thẩm Cận cũng đi ra khỏi phòng rồi.
Tô Yểu kinh ngạc nói: "Sao anh không ngủ?"
Thẩm Cận đáp: “Không ngủ được.”
Tô Yểu liếc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, rõ ràng là cả một đêm không ngủ.
Trên người anh mặc quần áo đầy mụn vá kỳ quái, ống quần cũng chỉ dài được chín phần, chân lê đôi giày rơm, vẻ mặt lại vô cùng mệt mỏi – quả thật là trông cũng rất giống bộ dáng cà lơ phất phơ của Hạ Lão Tư đấy.
Tô Yểu đưa cho anh một cái bát tráng men: "Không có gì cả, chỉ có nước trong súc miệng thôi.”
Thẩm Cận im lặng nhận lấy, nhìn chiếc bát tráng men trong tay. Anh cảm thấy như mình vừa quay trở lại thời điểm hai mươi năm trước, khi anh còn chưa giàu có, mà thậm chí bây giờ lại còn nghèo hơn cả lúc đó nữa.
2
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
