TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Tô Yểu bổ sung: “Trong nhà không có gì ăn, buổi sáng vẫn uống chút canh khoai lang thôi.”

Thẩm Cận đáp: “Tôi thế nào cũng được.”

Múc nước vào chiếc bát tráng men, uống vài ngụm nước để súc miệng, rồi lại tùy ý múc vài bát nước để để rửa mặt.

Tô Yểu liếc nhìn Thẩm Cận.

Cô vốn tưởng rằng Thẩm Cận giàu có nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ phải để ý nhiều lắm chứ, nhưng hóa ra anh còn qua loa hơn cả cô.

Tô Yểu trở vào nhà lấy một nắm khoai lang thái lát phơi khô để nấu canh khoai lang.

Thứ duy nhất còn lại trong vại là một nắm khoai lang thái khô và hai quả trứng nhỏ.

Mặc dù lương thực đã sắp cạn kiệt nhưng bây giờ trong tay cô đã có một ít tem phiếu thực phẩm, cũng có chút tiền trinh, nên cũng không quá gấp gáp. Chỉ là không biết khi nào mới có thể đi Cung Tiêu Xã ở trấn trên thôi.

Cô nấu canh khoai lang, sau khi đã chính thì đặt trên bệ bếp, còn mình thì bưng một bát đi ra. Thấy Thẩm Cận đang đứng trong sân, không biết là đang ngây người hay suy nghĩ chuyện gì, cô mới nói: “Nấu xong rồi, đang để ở trên bệ bếp đấy.”

Thẩm Cận gật đầu rồi đi vào bếp.

Cúi đầu nhìn thì thấy trong bát vẫn là vài miếng khoai lang và nửa bát nước.

Tối qua ăn rất ít, anh là một người đàn ông trưởng thành, chút đồ ăn đó chắc chắn không đủ, mà ít đồ ăn ở trước mặt cũng lại không đủ no.

Thẩm Cận bưng bát đi ra khỏi bếp.

Tô Yểu đang đứng dưới mái hiên uống canh khoai lang. Loại khoai lang này không dẻo, vị ngọt cũng rất nhạt, gần như nếm được vị gì, nhưng ít nhất là có thể lấp đầy dạ dày.

Cô nhìn Thẩm Cận đang đi ra ngoài, mới nói với anh: “Hai ba tiếng nữa tôi mới quay lại, nếu có chuyện gì thì bảo Miêu Nha chạy đi tìm tôi, hỏi thăm người ta thì chắc là cũng có thể tìm được thôi.”

Thẩm Cận khẽ nhướng mày, Tô Yểu và con bé mới quen nhau được có hai ngày thôi nhỉ.

Tối qua, bọn họ vừa nói chuyện chân tình, nhưng chỉ mới qua một đêm mà thái độ của cô với anh dường như đã bình thường và tự nhiên hơn rất nhiều.

Thẩm Cận đoán có thể là do cô là giáo viên nhân dân nên có khả năng thích ứng và tiếp thu mạnh mẽ, kỹ năng giao tiếp xã hội tốt.

Tô Yểu ăn xong, rửa bát rồi đi vào trong nhà. Hạ Hoà vẫn chưa tỉnh, cũng bị cô đánh thức để cho ăn.

Đúng là trước lạ sau quen, xấu hổ là chuyện của xấu hổ nhưng động tác lại đã gọn gàng hơn nhiều rồi. Vừa vén áo lên, nhắm mắt lại rồi cho ăn thôi.

Tốc chiến tốc thắng, sau khi cho Hạ Hoà ăn xong, thằng bé cũng trở nên vô cùng có tinh thần.

Có lẽ vì đã hai bữa ăn no nên từ tối qua thằng bé đã không rầm rì nhiều nữa.

Vừa cho Hạ Hoà ăn xong, Hạ Miêu cũng tỉnh lại, ngồi trên giường dụi mắt.

Hai đứa nhỏ lúc này đều đã tỉnh, Thẩm Cận đừng mong được nghỉ ngơi nữa.

2

0

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.