0 chữ
Chương 20
Chương 20
Thẩm Cận gật đầu: “Lần này hắn quay lại cũng là để tránh rắc rối bởi vì chợ đen đang bị bên trên càn quét. Lúc ra ngoài hắn không dùng tên thật, cũng không nói cho người khác biết mình sống ở đâu, đầu bù tóc rối nên càng không có nhiều người có thể nhận được ra hắn."
Hạ Lão Tứ là tên khốn nạn, nhưng quả thực hắn vẫn rất lanh trí.
Nghe vậy, Tô Yểu mới yên tâm. Sau khi suy nghĩ một chút, cô mới thương lượng: "Anh cũng biết nhà này có bao nhiêu lương thực rồi đấy. Tôi muốn dùng phiếu để đổi lấy lương thực. Cả phiếu xà phòng này cũng đem đổi luôn, đổi lấy một ít thịt về. Anh thấy thế nào?”
Thẩm Cận: “Nếu đã đưa cho cô thì cô cứ quyết định đi.”
"Được!" Thấy anh không phản đối, Tô Yểu nở nụ cười rạng rỡ.
Thẩm Cận cũng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, trong lòng thoải mái hơn một chút: “Chút chuyện này đáng để cô vui mừng như thế sao?”
Tô Yểu mở to mắt và nói: "Nhiều lắm đấy. Anh không biết tôi đã suy sụp cỡ nào khi nhìn thấy cái nhà nghèo rớt mồng tơi này đâu. Đến cả một hạt gạo cũng tìm không ra, tôi suy sụp luôn á.”
Thẩm Cận nhìn cô vài giây: “Trông cô rất vui vẻ, dường như không có vẻ gì là suy sụp cả.”
Tô Yểu: "Tôi tới đây đã ba ngày rồi, đã chấp nhận hiện thực rồi. Tỉnh cảnh là như vậy, ngoài việc chấp nhận thì tôi còn có thể làm gì đây?"
Thẩm Cận mỉm cười, tuy rằng mới gặp lần thứ hai, nhưng anh đã ra xã hội hai mươi năm, rất giỏi nhìn người.
Cô giáo Tô là người tốt bụng, vui vẻ, trong sáng và lạc quan.
Khi ở chung với người như vậy, không cần phải quá cảnh giác.
Sự đề phòng cao độ mà Thẩm Cận đã giữ từ khi tỉnh lại đến nay cũng đã dần dần buông xuống, cả người anh không khỏi thả lỏng hẳn ra.
Tô Yểu nhìn sắc trời, đã hơn tám giờ rồi.
Ở thời đại không có nhiều thứ để giải trí này, khoảng tám chín giờ tối là người dân ở nông thôn đi ngủ hết.
Tô Yểu ngập ngừng nói: "Đã muộn rồi, hay là chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi?"
Thẩm Cận nhướng mày: “Cô không ngại à?”
Anh vừa xem xét qua cấu trúc ngôi nhà này, thứ duy nhất có thể ngủ được là một chiếc giường gỗ.
Tô Yểu nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Điều kiện như vậy, tôi sẽ không làm kiêu đâu, chỉ là không biết giám đốc Thẩm có để ý hay không thôi."
Đời trước Thẩm Cận giàu có như vậy, người đẹp nào mà chưa từng nhìn thấy, sao có thể nhìn trúng cái dáng vẻ của cô bây giờ được. Cô cũng không hề lo lắng là anh sẽ làm gì mình.
Thẩm Cận lắc đầu.
Tô Yểu mở lòng nói: “Vậy tạm thời cứ như thế đi, sau khi giải quyết chuyện ăn mặc, chúng ta lại giải quyết vấn đề chỗ ở sau.”
Cô đi vào nhà trước.
Trong phòng rất tối, Tô Yểu mò mẫm tìm được một ngọn đèn đâu, thắp lên rồi đặt lên cái ghế cao.
Một chiếc đèn nhỏ thế này thì cũng không sáng lắm, cùng lắm là có thể nhìn thấy mọi vật để không bị vấp ngã thôi.
Cô liếc nhìn số tiền và tem phiếu mà Thẩm Cận vừa đưa cho mình. Tuy không nhiều nhưng cũng có thể tạm thời giải quyết được nhu cầu cấp thiết trước mắt. Nỗi lo ăn uống bao ngày nay giờ đã không còn nữa, cả người cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Cô nhét tem phiếu và tiền vào chiếc gối rơm rồi vỗ nhẹ một cái, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút rồi.
Phải một lúc lâu sau, Thẩm Cận mới vào phòng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút xấu hổ.
Hạ Lão Tứ là tên khốn nạn, nhưng quả thực hắn vẫn rất lanh trí.
Nghe vậy, Tô Yểu mới yên tâm. Sau khi suy nghĩ một chút, cô mới thương lượng: "Anh cũng biết nhà này có bao nhiêu lương thực rồi đấy. Tôi muốn dùng phiếu để đổi lấy lương thực. Cả phiếu xà phòng này cũng đem đổi luôn, đổi lấy một ít thịt về. Anh thấy thế nào?”
Thẩm Cận: “Nếu đã đưa cho cô thì cô cứ quyết định đi.”
"Được!" Thấy anh không phản đối, Tô Yểu nở nụ cười rạng rỡ.
Thẩm Cận cũng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, trong lòng thoải mái hơn một chút: “Chút chuyện này đáng để cô vui mừng như thế sao?”
Thẩm Cận nhìn cô vài giây: “Trông cô rất vui vẻ, dường như không có vẻ gì là suy sụp cả.”
Tô Yểu: "Tôi tới đây đã ba ngày rồi, đã chấp nhận hiện thực rồi. Tỉnh cảnh là như vậy, ngoài việc chấp nhận thì tôi còn có thể làm gì đây?"
Thẩm Cận mỉm cười, tuy rằng mới gặp lần thứ hai, nhưng anh đã ra xã hội hai mươi năm, rất giỏi nhìn người.
Cô giáo Tô là người tốt bụng, vui vẻ, trong sáng và lạc quan.
Khi ở chung với người như vậy, không cần phải quá cảnh giác.
Sự đề phòng cao độ mà Thẩm Cận đã giữ từ khi tỉnh lại đến nay cũng đã dần dần buông xuống, cả người anh không khỏi thả lỏng hẳn ra.
Ở thời đại không có nhiều thứ để giải trí này, khoảng tám chín giờ tối là người dân ở nông thôn đi ngủ hết.
Tô Yểu ngập ngừng nói: "Đã muộn rồi, hay là chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi?"
Thẩm Cận nhướng mày: “Cô không ngại à?”
Anh vừa xem xét qua cấu trúc ngôi nhà này, thứ duy nhất có thể ngủ được là một chiếc giường gỗ.
Tô Yểu nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Điều kiện như vậy, tôi sẽ không làm kiêu đâu, chỉ là không biết giám đốc Thẩm có để ý hay không thôi."
Đời trước Thẩm Cận giàu có như vậy, người đẹp nào mà chưa từng nhìn thấy, sao có thể nhìn trúng cái dáng vẻ của cô bây giờ được. Cô cũng không hề lo lắng là anh sẽ làm gì mình.
Thẩm Cận lắc đầu.
Tô Yểu mở lòng nói: “Vậy tạm thời cứ như thế đi, sau khi giải quyết chuyện ăn mặc, chúng ta lại giải quyết vấn đề chỗ ở sau.”
Trong phòng rất tối, Tô Yểu mò mẫm tìm được một ngọn đèn đâu, thắp lên rồi đặt lên cái ghế cao.
Một chiếc đèn nhỏ thế này thì cũng không sáng lắm, cùng lắm là có thể nhìn thấy mọi vật để không bị vấp ngã thôi.
Cô liếc nhìn số tiền và tem phiếu mà Thẩm Cận vừa đưa cho mình. Tuy không nhiều nhưng cũng có thể tạm thời giải quyết được nhu cầu cấp thiết trước mắt. Nỗi lo ăn uống bao ngày nay giờ đã không còn nữa, cả người cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Cô nhét tem phiếu và tiền vào chiếc gối rơm rồi vỗ nhẹ một cái, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút rồi.
Phải một lúc lâu sau, Thẩm Cận mới vào phòng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút xấu hổ.
2
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
