TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Thẩm Cận: “Cái này tôi có biết, định khi nào đi đòi?”

Tô Yểu liếc nhìn vết thương trên trán anh: “Hoãn lại hai ngày đi đã, giám đốc Thẩm…” Dừng một chút, cô cười đổi lời: “Chắc anh Tư sẽ không để tôi đi một mình đúng không?”

Thẩm Cận sửng sốt một chút rồi gật đầu.

Tính ra đây mới là lần thứ hai mà hai người họ gặp nhau, nhưng sao giọng điệu của cô lại có vẻ thân quen vậy nhỉ?

Cô cũng biết tỏ vẻ thân thiết quá ha.

Tô Yểu lại hỏi: "Còn anh, tiếp theo anh có tính toán gì không? Sẽ lo cho hai chị em kia chứ?"

Thẩm Cận bỗng nhiên cười cười: “Cô cảm thấy tôi có định lo cho hai đứa nó không?”

Tô Yểu không biết rõ lắm về anh, dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Giám đốc Thẩm đã tặng cho trường học cả một tòa nhà giảng dạy, sao có thể không lo được, đúng không nào?”

Nếu phải một mình nuôi hai đứa nhỏ này, áp lực của cô sẽ rất lớn. Bây giờ có thêm một người cũng chia sẻ gánh nặng, đương nhiên cô phải nắm lấy cơ hội này rồi.

Thẩm Cận nói: “Rất nhiều doanh nhân sẽ dùng từ thiện để mua danh chuộc tiếng. Làm sao cô Tô lại nghĩ rằng tôi là một ngoại lệ vậy?”

Tô Yểu im lặng một lúc rồi nói: "Khi xảy ra tai nạn xe cộ, anh Thẩm đã vô thức bảo vệ tôi. Người có thể cứu người trong vô thức thì không thể là người xấu được."

“Hơn nữa, bây giờ…” Cô hạ giọng: “Thân thể của anh và tôi đều là của cha mẹ hai chị em bọn nhỏ, nếu mặc kệ thì sau này sẽ bị người ta nói ra nói vào cho xói trán ấy chứ.”

Thẩm Tấn không tiếp tục vòng vèo với cô nữa, anh nói thẳng: “Tôi sẽ lo cho chúng.”

Nghe xong lời này, Tô Yểu mới yên tâm.

Thẩm Cận nói tiếp: “Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô.”

Tô Yểu kinh ngạc nhìn anh: "Là sao?"

Thẩm Cận: “Dù sao cũng là do tôi làm liên lụy đến cô, quả thật là tôi nên chịu trách nhiệm.”

Anh quay lại nhìn cô: “Chờ đến lúc thời thế ổn định, cô muốn ly hôn hay không thì đều được cả.”

Cho tới bây giờ Tô Yểu vẫn chưa nghĩ tới, nhưng Thẩm Cận cũng đã đề cập đến rồi, vậy thì thương lượng trước cũng là chuyện tốt: “Được, vậy đợi năm năm nữa sẽ ly hôn. Năm năm sau sẽ là năm 1980, tình thế chung cũng sẽ trở nên tốt hơn, đâu đâu cũng là cơ hội kiếm tiền, chỉ cần chịu khó một chút là được. Tôi cũng không tin là mình không thể phát triển được."

Thẩm Cận gật đầu nói: “Được.”

Anh đáp lại, chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy từ trong túi ra một bó tiền nhỏ và tem phiếu rồi đưa cho cô: “Tôi tìm thấy trong túi của Hạ Lão Tứ, cô quản lý đi.”

Nhìn thấy tiền và tem phiếu, đồng tử của Tô Yểu co lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà nhận lấy chúng.

Cô lật xem thử, về cơ bản đều là tiền hào và phiếu định mức nhỏ. Sau khi đếm kỹ, vậy mà có đến năm đồng bốn mao lẻ tám xu cơ đấy.

Ngoài ra còn có hai phiếu lương thực, hai phiếu thịt hai lạng, phiếu xà phòng và ba phiếu vải loại một thước nữa.

Được lắm, tên Hạ Lão Tứ này thực sự ăn uống no say ở bên ngoài, căn bản không hề để mắt gì đến vợ con sắp chết đói ở nhà cả.

Thẩm Cận nói: “Hạ Lão Tứ kiếm được số tiền này là nhờ việc canh chừng cho chợ đen trong huyện.”

Thẩm Cận cũng từ trong trí nhớ của Hạ Lão Tứ mà biết được rằng những người canh chừng chợ đen này là đám người có thể kiếm lẻ được nhiều tiền nhất.”

Nghe vậy, Tô Yểu vừa vui lại vừa sợ, cô ngẩng đầu nghiêm túc nói với anh: “Không thể tiếp tục làm công việc này nữa. Tôi nghe nói là mấy người đầu cơ trục lợi chỉ bị diễu hành trên đường thôi, nhưng người canh chừng thì thật sự phải ngồi tù đấy.”

3

0

3 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.