0 chữ
Chương 18
Chương 18
Dừng một chút, anh lại nói thêm: “Bây giờ không cần gọi là giám đốc Thẩm nữa, kẻo lại lộ mất.”
Tô Yểu suy nghĩ một lúc rồi nói anh: "Lý Xuân Hoa gọi Hạ Lão Tứ là anh Tư. Từ giờ trở đi, tôi cũng sẽ gọi giám đốc Thẩm là anh Tư nhé?”
Thẩm Cận gật đầu, nói: “Tôi nên gọi cô là gì? Trong ký ức của Hạ Lão Tứ, hình như cũng chưa lần nào gọi đàng hoàng cả.”
Vừa rồi, anh đang tiêu hóa ký ức của Hạ Lão Tứ.
Trong ký ức, Hạ Lão Tứ không hề tử tế với vợ con.
Về phần xưng hô, cơ bản đều không phải là những cách gọi tử tế cả, chỉ có một tiếng "mẹ sấp nhỏ" là có thể nói ra miệng được thôi.
Tô Yểu mím môi, suy nghĩ một lúc: "Nếu gọi bằng tên Lý Xuân Hoa thì tôi lại không quen lắm, không bằng anh cứ gọi tôi là mẹ Miêu Nha như những người khác đi."
Thẩm Cận không có ý kiến mà đáp “Được”, sau đó hỏi cô: “Cô có dự định gì không?”
Anh xoay người nhìn vào trong nhà: “Định làm mẹ của hai đứa nhỏ đó thật à?”
Tô Yểu theo tầm mắt của anh mà nhìn về phía cửa, nói: “Vấn đề không phải là có muốn làm mẹ hay không, mà tôi hiểu rõ rằng nếu tôi mặc kệ thì hai đứa nhỏ - một đứa bốn tuổi, một đứa mới được vài tháng này, sợ là sẽ chẳng sống được bao lâu trong cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này đâu.”
Thẩm Cận gật đầu: “Tôi hiểu.” Ý của cô là muốn xen vào.
Tô Yểu như đang tự hỏi: “Về phần dự định tiếp theo… Cải cách mở cửa sẽ diễn ra vào cuối năm sau, kinh doanh tư nhân thì phải chờ đến năm 78, vẫn còn hai năm nữa."
“Cho dù năm sau có tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học thì Lý Xuân Hoa cũng chỉ từng học lớp xoá mù chữ, biết được một ít chữ Hán thôi. Nếu năm sau tôi thi tuyển sinh đại học và đỗ thì cho dù là cao đẳng, chắc là vẫn sẽ lên báo luôn ấy chứ.”
“Chuyện lên báo không quan trọng, quan trọng là phía trên sẽ điều tra xuống, phát hiện ra một năm trước đó tôi vẫn chỉ là người phụ nữ nông thôn chẳng biết được bao nhiêu chữ Hán cả. Cho dù có là thiên tài thì cũng không thể tự học thành tài, thi đỗ đại học đâu. Đến lúc đó, sợ là tôi sẽ bị điều tra như đặc vụ luôn.”
Càng nói, cô càng hạ giọng: “Điều tra đặc vụ là phải nhốt lại để thẩm vấn, thậm chí có thể dùng một số thủ đoạn đặc biệt nữa. Và chắc chắn là tôi không chịu nổi.”
Thẩm Cận khó hiểu: “Đặc vụ á?”
Bằng cấp của Thẩm Cẩn không cao. Dù sau này đã tự học để tham gia kỳ thi đại học dành cho người lớn nhưng anh cũng không hiểu biết quá sâu về lịch sử.
Dù là trong trí nhớ của Hạ Lão Tứ thì cũng chẳng có bao nhiêu tin tức hữu ích cả.
Tô Yểu: “Tôi dạy lịch sử, hơn nữa còn đọc tiểu thuyết, thế nên cũng biết được một chút.”
“Nếu bây giờ buôn bán thì sẽ bị gọi là “đầu cơ trục lợi”, là phạm pháp. Đầu óc tôi không đủ lanh lẹ, hơn nữa cũng dễ chột dạ, chắc chắn là không làm được rồi, nên trước tiên tôi cứ trồng trọt đi đã, đòi lại mảnh đất trồng rau đã bị nhà Lão Hạ chiếm."
Nói đến đây, cô sợ trí nhớ của Hạ Lão Tứ không có bao nhiên ấn tượng về phần đất phần trăm kia, nên lại nói thêm với anh: “Mỗi nhà đều có thể nhận được hai phần đất trên mỗi đầu người. Nhà của Hạ Lão Tứ có bốn người nên sẽ được nhận tám phần, những tất cả đều đã bị nhà Lão Hạ chiếm cả rồi.”
Tô Yểu suy nghĩ một lúc rồi nói anh: "Lý Xuân Hoa gọi Hạ Lão Tứ là anh Tư. Từ giờ trở đi, tôi cũng sẽ gọi giám đốc Thẩm là anh Tư nhé?”
Thẩm Cận gật đầu, nói: “Tôi nên gọi cô là gì? Trong ký ức của Hạ Lão Tứ, hình như cũng chưa lần nào gọi đàng hoàng cả.”
Vừa rồi, anh đang tiêu hóa ký ức của Hạ Lão Tứ.
Trong ký ức, Hạ Lão Tứ không hề tử tế với vợ con.
Về phần xưng hô, cơ bản đều không phải là những cách gọi tử tế cả, chỉ có một tiếng "mẹ sấp nhỏ" là có thể nói ra miệng được thôi.
Tô Yểu mím môi, suy nghĩ một lúc: "Nếu gọi bằng tên Lý Xuân Hoa thì tôi lại không quen lắm, không bằng anh cứ gọi tôi là mẹ Miêu Nha như những người khác đi."
Thẩm Cận không có ý kiến mà đáp “Được”, sau đó hỏi cô: “Cô có dự định gì không?”
Tô Yểu theo tầm mắt của anh mà nhìn về phía cửa, nói: “Vấn đề không phải là có muốn làm mẹ hay không, mà tôi hiểu rõ rằng nếu tôi mặc kệ thì hai đứa nhỏ - một đứa bốn tuổi, một đứa mới được vài tháng này, sợ là sẽ chẳng sống được bao lâu trong cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này đâu.”
Thẩm Cận gật đầu: “Tôi hiểu.” Ý của cô là muốn xen vào.
Tô Yểu như đang tự hỏi: “Về phần dự định tiếp theo… Cải cách mở cửa sẽ diễn ra vào cuối năm sau, kinh doanh tư nhân thì phải chờ đến năm 78, vẫn còn hai năm nữa."
“Cho dù năm sau có tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học thì Lý Xuân Hoa cũng chỉ từng học lớp xoá mù chữ, biết được một ít chữ Hán thôi. Nếu năm sau tôi thi tuyển sinh đại học và đỗ thì cho dù là cao đẳng, chắc là vẫn sẽ lên báo luôn ấy chứ.”
Càng nói, cô càng hạ giọng: “Điều tra đặc vụ là phải nhốt lại để thẩm vấn, thậm chí có thể dùng một số thủ đoạn đặc biệt nữa. Và chắc chắn là tôi không chịu nổi.”
Thẩm Cận khó hiểu: “Đặc vụ á?”
Bằng cấp của Thẩm Cẩn không cao. Dù sau này đã tự học để tham gia kỳ thi đại học dành cho người lớn nhưng anh cũng không hiểu biết quá sâu về lịch sử.
Dù là trong trí nhớ của Hạ Lão Tứ thì cũng chẳng có bao nhiêu tin tức hữu ích cả.
“Nếu bây giờ buôn bán thì sẽ bị gọi là “đầu cơ trục lợi”, là phạm pháp. Đầu óc tôi không đủ lanh lẹ, hơn nữa cũng dễ chột dạ, chắc chắn là không làm được rồi, nên trước tiên tôi cứ trồng trọt đi đã, đòi lại mảnh đất trồng rau đã bị nhà Lão Hạ chiếm."
Nói đến đây, cô sợ trí nhớ của Hạ Lão Tứ không có bao nhiên ấn tượng về phần đất phần trăm kia, nên lại nói thêm với anh: “Mỗi nhà đều có thể nhận được hai phần đất trên mỗi đầu người. Nhà của Hạ Lão Tứ có bốn người nên sẽ được nhận tám phần, những tất cả đều đã bị nhà Lão Hạ chiếm cả rồi.”
3
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
