0 chữ
Chương 17
Chương 17
Tô Yểu nói: "Ăn cơm thôi."
Thấy Hạ Hoà ngoan ngoãn, cô liền đặt cậu nhóc lên trên giường.
Thẩm Cận liếc nhìn bữa tối đạm bạc không nhiều không ít trên chiếc ghế cao, sau đó ngồi xuống băng ghế nhỏ.
Thân hình Hạ Lão Tứ tuy gầy nhưng lại cao lớn, Thẩm Cận ngồi trên băng ghế nhỏ như vậy, trông thế nào cũng thấy hơi chật vật.
Hạ Miêu háo hức mà nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, nghe mẹ nói có thể bắt đầu ăn, cô bé lập tức cầm bát đũa lên. Đồ ăn đã để nguội từ lâu, không làm bỏng miệng, cô bé vùi đầu ăn ngay.
Thẩm Cận là người ít nói, Tô Yểu cũng không có lời gì muốn nói, thế nên trong căn phòng tối tăm cũng chỉ có tiếng uống canh, thỉnh thoảng còn kèm theo hai tiếng rầm rì của cậu nhóc Hạ Hoà.
Thẩm Cận chỉ ăn canh khoai lang trong bát của mình, không chạm vào cà tím. Anh đặt bát đũa xuống rồi nói: “Tôi ăn xong rồi.”
Sau khi ăn xong, Tô Yểu cũng không có cảm giác no là mấy.
Cô và Hạ Miêu mang bát đi rửa. Lúc này, mặt trời đã sắp xuống núi, âm thanh mọi người tan tầm cũng bắt đầu vang lên.
Cô liếc nhìn Thẩm Cận đang đứng trong sân, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Tuy trước đây anh là ông chủ lớn nhưng bây giờ trở nên thế này, ít nhất anh cũng phải làm việc để nuôi sống bản thân.
Về phần hai đứa nhỏ, cô không hiểu con người Thẩm Cận, cũng không biết trong lòng anh nghĩ thế nào.
Trời càng lúc càng tối, muỗi trong sân cũng nhiều lên. Chúng cắn Hạ Miêu khiến cô bé gãi không ngừng, thế nên cô liền dẫn Hạ Miêu vào trong nhà.
Chợt nghĩ đến điều gì, cô lại thò đầu ra nói với Thẩm Cận: “Muốn đi vệ sinh thì tốt nhất nên đi trước khi trời tối, nếu không sẽ không quen, dễ hụt chân mà rơi xuống hố lắm."
Thẩm Cận quay người, có chút nghi hoặc mà nhìn cô, sau đó hình ảnh hố xí hiện lên trong đầu anh.
Sắc mặt của anh hơi cứng đờ ra.
Sau khi nhắc Thẩm Cận, Tô Yểu rút đầu lại. Cô cũng nhớ tới tình cảnh của mình, thế là vội lấy tay che mặt.
Cô vẫn còn có tâm trạng mà lo lắng cho người khác cơ đấy, vẫn nên tự lo cho bản thân mình trước đi!
Cô đi tiểu nhiều vào ban đêm. Mặc dù có một thùng đựng nướ© ŧıểυ ở góc tường chỗ trồng rau, nhưng mà nó lộ thiên đó!
Mấy ngày trước, dẫu sao cô cũng là người lớn duy nhất ở nhà, cửa nẻo đóng kín, xung quanh lại có tường bao quanh nên cô cũng không lo chuyện mình bị người khác nhìn thấy.
Nhưng bây giờ đã có thêm một người nữa rồi đấy!
Phải sớm ngày xây nhà vệ sinh mới được, Thẩm Cận giúp một tay!
Sau khi quyết định xong, Tô Yểu đốt ngải cứu trong góc, đóng cửa lại để hun muỗi. Dần dần, trong nhà đã không còn tiếng muỗi vo ve nữa, nhưng trời lại quá oi bức, ngồi được một lúc thì đã bắt đầu toát mồ hôi rồi. Người hai đứa nhỏ cũng nóng hầm hập như cái bếp lò, chỉ có thể hé cửa sổ rồi dùng quạt hương bồ để quạt mát mà thôi.
Một người quạt, ba người đều có thể mát mẻ.
Bầu trời càng lúc càng tối, chân trời lúc này là một dải màu lam mênh mông, chắc cũng đã hơn bảy giờ rồi.
Thẩm Cận cứ đứng ở ngoài chứ không vào trong nhà. Tô Yểu phe phẩy quạt đuổi muỗi, thấy hai đứa nhỏ đã ngủ say thì đặt cái quạt xuống, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà.
Thẩm Cận vẫn còn đứng trong sân, cô đi tới phía sau lưng anh, thấp giọng hỏi: “Giám đốc Thẩm đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Cận nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn cô: “Tôi đang nghĩ sau này mình nên sống như thế nào đây.”
Thấy Hạ Hoà ngoan ngoãn, cô liền đặt cậu nhóc lên trên giường.
Thẩm Cận liếc nhìn bữa tối đạm bạc không nhiều không ít trên chiếc ghế cao, sau đó ngồi xuống băng ghế nhỏ.
Thân hình Hạ Lão Tứ tuy gầy nhưng lại cao lớn, Thẩm Cận ngồi trên băng ghế nhỏ như vậy, trông thế nào cũng thấy hơi chật vật.
Hạ Miêu háo hức mà nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, nghe mẹ nói có thể bắt đầu ăn, cô bé lập tức cầm bát đũa lên. Đồ ăn đã để nguội từ lâu, không làm bỏng miệng, cô bé vùi đầu ăn ngay.
Thẩm Cận là người ít nói, Tô Yểu cũng không có lời gì muốn nói, thế nên trong căn phòng tối tăm cũng chỉ có tiếng uống canh, thỉnh thoảng còn kèm theo hai tiếng rầm rì của cậu nhóc Hạ Hoà.
Thẩm Cận chỉ ăn canh khoai lang trong bát của mình, không chạm vào cà tím. Anh đặt bát đũa xuống rồi nói: “Tôi ăn xong rồi.”
Cô và Hạ Miêu mang bát đi rửa. Lúc này, mặt trời đã sắp xuống núi, âm thanh mọi người tan tầm cũng bắt đầu vang lên.
Cô liếc nhìn Thẩm Cận đang đứng trong sân, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Tuy trước đây anh là ông chủ lớn nhưng bây giờ trở nên thế này, ít nhất anh cũng phải làm việc để nuôi sống bản thân.
Về phần hai đứa nhỏ, cô không hiểu con người Thẩm Cận, cũng không biết trong lòng anh nghĩ thế nào.
Trời càng lúc càng tối, muỗi trong sân cũng nhiều lên. Chúng cắn Hạ Miêu khiến cô bé gãi không ngừng, thế nên cô liền dẫn Hạ Miêu vào trong nhà.
Chợt nghĩ đến điều gì, cô lại thò đầu ra nói với Thẩm Cận: “Muốn đi vệ sinh thì tốt nhất nên đi trước khi trời tối, nếu không sẽ không quen, dễ hụt chân mà rơi xuống hố lắm."
Sắc mặt của anh hơi cứng đờ ra.
Sau khi nhắc Thẩm Cận, Tô Yểu rút đầu lại. Cô cũng nhớ tới tình cảnh của mình, thế là vội lấy tay che mặt.
Cô vẫn còn có tâm trạng mà lo lắng cho người khác cơ đấy, vẫn nên tự lo cho bản thân mình trước đi!
Cô đi tiểu nhiều vào ban đêm. Mặc dù có một thùng đựng nướ© ŧıểυ ở góc tường chỗ trồng rau, nhưng mà nó lộ thiên đó!
Mấy ngày trước, dẫu sao cô cũng là người lớn duy nhất ở nhà, cửa nẻo đóng kín, xung quanh lại có tường bao quanh nên cô cũng không lo chuyện mình bị người khác nhìn thấy.
Nhưng bây giờ đã có thêm một người nữa rồi đấy!
Phải sớm ngày xây nhà vệ sinh mới được, Thẩm Cận giúp một tay!
Sau khi quyết định xong, Tô Yểu đốt ngải cứu trong góc, đóng cửa lại để hun muỗi. Dần dần, trong nhà đã không còn tiếng muỗi vo ve nữa, nhưng trời lại quá oi bức, ngồi được một lúc thì đã bắt đầu toát mồ hôi rồi. Người hai đứa nhỏ cũng nóng hầm hập như cái bếp lò, chỉ có thể hé cửa sổ rồi dùng quạt hương bồ để quạt mát mà thôi.
Bầu trời càng lúc càng tối, chân trời lúc này là một dải màu lam mênh mông, chắc cũng đã hơn bảy giờ rồi.
Thẩm Cận cứ đứng ở ngoài chứ không vào trong nhà. Tô Yểu phe phẩy quạt đuổi muỗi, thấy hai đứa nhỏ đã ngủ say thì đặt cái quạt xuống, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà.
Thẩm Cận vẫn còn đứng trong sân, cô đi tới phía sau lưng anh, thấp giọng hỏi: “Giám đốc Thẩm đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Cận nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn cô: “Tôi đang nghĩ sau này mình nên sống như thế nào đây.”
3
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
