TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Yểu, một Thẩm Cận của mười năm sau – người vốn vẫn luôn ngăn nắp chỉnh tề trước mặt người khác, lúc này vẫn có chút quẫn bách mà hỏi cô: “Có quần áo hay giày dép dư thừa nào không?”

Hạ Miêu ngước lên nhìn cha mình với ánh mắt pha chút nghi hoặc.

Tô Yểu nói: "Quần áo của anh được gấp lại đặt ở cuối giường ấy, còn giày thì hình như có một đôi cũ thì phải."

Cô gần như rõ từng ngóc ngách của căn nhà này, thậm chí là còn biết có bao nhiêu đậu que trong đất trồng rau nữa kìa.

Cô lấy một đôi giày rơm từ trong cái sọt dưới gầm giường ra. Chỉ là đôi giày rơm này cũng đã bị đứt quai hậu rồi, nên cùng lắm thì chỉ có thể mang như dép lê thôi.

Tô Yểu nói với Miêu Nha: “Con đi xem lửa trên bếp đã tắt chưa đi.”

Miêu Nha lập tức chạy ra ngoài.

Tô Yểu liền nói với Thẩm Cận: “Trong lu nước có nước, khăn tắm cũng đã được đặt ở trên quần áo, anh cầm lấy đi vào phòng bếp mà tắm đi. Dùng gáo múc nước, nhưng không được bỏ khăn vào thùng."

"Với cả, vết thương trên đầu anh cũng không được chạm vào nước đâu đấy."

Thẩm Cận cũng hiểu là cô sợ cô bé kia nghe thấy nên đã đuổi cô bé đi trước.

Cô còn rất cẩn thận nữa chứ.

Thẩm Cận giẫm lên giày, gật đầu với cô.

Bây giờ anh chỉ cảm thấy hơi chóng mặt một chút thôi, cơ thể cũng không cảm thấy khó chịu gì nhiều.

Chỉ chốc lát sau là Hạ Miêu đã quay lại, nói với mẹ: “Tắt rồi ạ.”

Thẩm Cận cầm quần áo đi ra khỏi nhà, nhìn khoảng sân tàn tạ trước mặt, lại nhìn qua lu nước và một thùng gỗ ở bên ngoài một căn nhà thấp bé.

Không phải phải đoán nữa, đó hẳn là nhà bếp.

Thẩm Cận múc một xô nước bưng vào căn bếp nhỏ hẹp.

Bệ bếp đơn lúc này vẫn còn đang bốc lên hơi nóng, cạnh bếp có một ít rơm và nhánh cây, trong góc có một chỗ khá ẩm ướt - chắc là chỗ để tắm rửa.

Trong ký ức của Hạ Lão Tứ, hắn đâu có thèm tắm ở chỗ này, mùa hè cũng chỉ tắm sông hoặc đứng tắm trong sân thôi. Mùa đông thì hắn liền làm biếng, mười ngày đến nửa tháng thì mới đi tắm một lần.

Sau khi quan sát xong, anh dời cánh cửa đến che lại lối vào.

Ở bên trong nhà, Tô Yểu bảo Miêu Nha đợi cha một lát.

Hai mẹ con ở trong phòng hồi lâu, Miêu Nha mới gọi một tiếng: "Mẹ ơi."

Tô Yểu nhìn cô bé: "Sao vậy?"

Miêu Nha nói: "Cha không mắng chửi ai hết."

Lông mày Tô Yểu khẽ nhúc nhích, trợn mắt nói dối đứa nhỏ: "Ba con rơi xuống khe núi, đầu óc choáng váng, chắc là sau này sẽ không chửi bới gì nữa đâu."

Miêu Nha hơi mở to mắt, lại hỏi: "Thật sao?”

Tô Yểu gật đầu: "Có lẽ là thật đấy."

Suy cho cùng, tính cách của Thẩm Cận và Hạ Lão Tứ hoàn toàn khác nhau, bảo một sếp lớn thận trọng, chững chạc như sếp Thẩm đi đóng vai một tên du thủ du thực thì đúng là làm anh khó xử quá mà.

Nhưng không thể qua loa lừa dối người ngoài như thế được.

Thẩm Cận có thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như vậy thì đầu óc chắc chắn là tốt hơn cô rất nhiều, anh hẳn là có thể nghĩ ra lý do để lừa được những người khác.

Còn cô ấy hả, đương nhiên là thay đổi từ từ rồi.

Chờ một lúc, Thẩm Cận trở lại, toàn thân ẩm ướt.

Không nói chứ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Cận càng giống dáng vẻ vốn dĩ của anh hơn.

Mặc dù mặc bộ quần áo bằng vải thô vá chằn vá đυ.p, tóc cắt đầu đinh, nhưng sống lưng thẳng tắp và đôi mắt kiên định của anh lại mang đến cho người ta cảm giác khác hẳn người thường.

3

0

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.