TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Trong phòng tắm bệnh viện, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo phản chiếu lên làn da tái nhợt của Mộc Đan. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí, lạnh lẽo và xa lạ như chính cuộc đời cô lúc này. Trên tay cô, que thử thai hiện lên hai vạch đỏ rõ ràng.

Cô nhìn chằm chằm vào nó, như thể nếu nhìn lâu thêm một chút, kết quả sẽ thay đổi. Nhưng không. Rất rõ ràng. Rất thật. Một đêm lạc lối. Một lần sai lầm. Một sinh mệnh mới.

Mộc Đan siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi. Không hoảng sợ. Không khóc lóc. Chỉ là một sự trống rỗng lạnh buốt len vào từng khe hở trong tim.

Cô không biết tên anh. Không số điện thoại, không một đầu mối để tìm lại. Một chiếc thẻ ngân hàng vô danh là tất cả những gì anh để lại, như một vết cắt cuối cùng vào lòng tự trọng của cô. Nhưng sinh linh trong bụng cô lại là tất cả những gì cô còn.

Lần đầu tiên trong đời, cô muốn giữ lại điều gì đó. Không phải vì ai, không vì kỳ vọng hay trách nhiệm, mà vì bản thân cô. Vì một chút gì đó mà cô chưa từng có trong đời, một sợi dây gắn bó máu thịt, một người không rời bỏ cô.

Cô nôn khan, rồi ngồi sụp xuống nền gạch lạnh như băng. Lưng dựa vào tường, mắt ngước nhìn trần nhà. Chỉ có tiếng ồn máy lạnh và tiếng tim đập hỗn loạn trong l*иg ngực cô. Không ai để gọi. Không ai đến đón. Không ai cả.

Bác sĩ sản phụ khoa nhìn kết quả siêu âm, ánh mắt vừa chuyên nghiệp vừa đầy ái ngại.

“Thai đôi. Khoảng bảy tuần tuổi. Cô còn trẻ, sức khỏe ổn, nhưng nếu giữ thì phải chú ý nghỉ ngơi. Cô có ý định giữ lại không?”

Mộc Đan im lặng.

Trên màn hình siêu âm, hai đốm trắng nhỏ như hai ngọn nến chập chờn giữa biển đen. Sinh mệnh mong manh, lặng lẽ, bé nhỏ, nhưng cũng sáng rực rỡ đến lạ.

Cô luôn nhớ đến ánh mắt của bà nội, khi ôm lấy cô những ngày thơ bé trong đêm giông tố. Nhớ giọng bà khàn khàn nhưng ấm áp:

“Cháu không chọn được nơi mình bắt đầu, nhưng cháu có thể chọn không bỏ rơi một sinh mệnh nhỏ bé.”

Tối hôm ấy, cô trở về nhà. Thành phố ngoài kia vẫn sáng đèn, vẫn náo nhiệt, vẫn vô tình như bao năm qua.

Cô ngồi bên cửa sổ, ôm chặt tấm phim siêu âm vào ngực.

Và khóc.

Khóc cho tất cả những năm tháng tuổi trẻ bị bỏ rơi.

Khóc cho tình yêu âm thầm chưa từng được đáp lại.

Và khóc cho hai sinh mệnh đang hình thành trong cơ thể cô, yếu ớt nhưng là duy nhất, là tất cả.

Cô không có gì trong tay. Không tình yêu, không gia đình. Nhưng cũng chính vì thế, cô mới khao khát tình thân.

Cô sẽ làm mẹ.

Cô sẽ giữ con lại.

Không cần cha. Không cần danh phận. Không cần ai chúc mừng.

Chỉ cần một mái nhà nhỏ. Một góc bình yên. Và hai đứa trẻ được yêu thương bằng tất cả những gì cô có thể cho.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.