0 chữ
Chương 4
Chương 4
Trung tâm thương mại cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố, nơi các nhãn hàng quốc tế chen nhau giành mặt tiền trưng bày, là nơi trước kia Mộc Đan thường cùng bà nội đi dạo vào những ngày lễ, không mua nhiều, nhưng bà thích nhìn cô thử đồ, nhìn đứa cháu gái mồ côi tình thương cha mẹ nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn sang trọng.
Hôm nay, Mộc Đan trở lại đây không phải để hoài niệm. Cô cần mua vài món đồ dùng cần thiết cho thai kỳ, áo khoác rộng hơn, giày đế thấp, và một lọ kem dưỡng hữu cơ dành riêng cho phụ nữ mang thai. Cô bước vào khu tầng hai, dáng người mảnh mai trong chiếc váy lụa dài đơn giản, khoác ngoài là áo blazer màu be nhã nhặn, vẻ ngoài nhẹ nhàng nhưng không ai dám xem thường.
Cô vẫn là Mộc Đan, dù bụng chưa nhô lên, nhưng ánh mắt cô đã mang vẻ trầm ổn của người từng trải qua mất mát và đau đớn.
Khi cô vừa bước ra khỏi thang cuốn, một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía đối diện:
“Chị.”
Là Mộc Tư Di, em gái cùng cha khác mẹ của cô, người luôn được cha yêu chiều, lớn lên trong ngôi nhà mà Mộc Đan chưa bao giờ được phép gọi là gia đình. Bên cạnh Tư Di là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh, Cảnh Huy.
Không khí ngưng đọng trong giây lát.
Tư Di cười tươi, khoác tay Cảnh Huy thân mật như thể đang giới thiệu một chiến tích: “Anh Huy nói hôm nay đưa em đi chọn trang sức đính hôn, không ngờ lại gặp chị. Lâu quá không thấy chị, chị khỏe chứ?”
Mộc Đan nhìn cả hai, ánh mắt không gợn sóng. Cô mỉm cười nhàn nhạt, giọng xa cách: “Khỏe.”
Cô không hỏi thêm. Không chúc mừng. Cũng không nhắc gì về bữa tiệc đính hôn lộng lẫy mà cô từng thấy trên ảnh.
Tư Di cắn môi dưới, nụ cười hơi gượng gạo. Cảnh Huy thì lại lặng thinh. Anh không nghĩ mình sẽ gặp lại Mộc Đan như thế này, sau nhiều tháng không liên lạc, không lời từ biệt, chỉ có cảm giác trống rỗng mỗi khi vô thức nhìn sang dãy số điện thoại quen thuộc chưa từng gọi lại.
Mộc Đan gật đầu khẽ: “Không làm phiền hai người. Tôi đi trước.”
Cô bước lướt qua họ, mùi hương thanh nhẹ vấn vương trong gió. Lưng thẳng, từng bước đều đặn, không ngoảnh lại.
Cảnh Huy quay đầu, nhìn theo bóng lưng cô giữa dãy hành lang mạ vàng, ngực anh bất giác trầm xuống. Mộc Đan của anh, trước kia luôn im lặng lắng nghe, luôn là người nhắn tin trước, hỏi han từng chuyện nhỏ. Giờ lại như người xa lạ, bình thản, thậm chí hờ hững.
Tư Di kéo tay anh, giọng nhỏ nhẹ: “Anh nhìn gì thế?”
Anh không trả lời. Trong lòng có gì đó vừa mất đi.
Anh chợt nhớ, vào ngày bà nội cô mất, cô đã gọi cho anh trong cơn mưa tầm tã. Anh đã không đến. Khi đó, anh chọn ở lại cùng Tư Di trong một buổi tiệc sang trọng, nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian để giải thích. Nhưng hôm nay, khi thấy cô như một người phụ nữ hoàn toàn khác, lạnh lùng và xa cách, anh mới chợt nhận ra thời gian ấy, đã không còn nữa.
Mộc Đan bước vào thang máy riêng dẫn lên khu cao cấp tầng thượng. Cô không nhìn lại. Trong gương phản chiếu, gương mặt cô bình tĩnh, nhưng tay cô vẫn đặt lên bụng, như một phản xạ vô thức.
“Không sao đâu.” Cô thì thầm.
“Chúng ta không cần ai trong số họ.”
Hôm nay, Mộc Đan trở lại đây không phải để hoài niệm. Cô cần mua vài món đồ dùng cần thiết cho thai kỳ, áo khoác rộng hơn, giày đế thấp, và một lọ kem dưỡng hữu cơ dành riêng cho phụ nữ mang thai. Cô bước vào khu tầng hai, dáng người mảnh mai trong chiếc váy lụa dài đơn giản, khoác ngoài là áo blazer màu be nhã nhặn, vẻ ngoài nhẹ nhàng nhưng không ai dám xem thường.
Cô vẫn là Mộc Đan, dù bụng chưa nhô lên, nhưng ánh mắt cô đã mang vẻ trầm ổn của người từng trải qua mất mát và đau đớn.
“Chị.”
Là Mộc Tư Di, em gái cùng cha khác mẹ của cô, người luôn được cha yêu chiều, lớn lên trong ngôi nhà mà Mộc Đan chưa bao giờ được phép gọi là gia đình. Bên cạnh Tư Di là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh, Cảnh Huy.
Không khí ngưng đọng trong giây lát.
Tư Di cười tươi, khoác tay Cảnh Huy thân mật như thể đang giới thiệu một chiến tích: “Anh Huy nói hôm nay đưa em đi chọn trang sức đính hôn, không ngờ lại gặp chị. Lâu quá không thấy chị, chị khỏe chứ?”
Mộc Đan nhìn cả hai, ánh mắt không gợn sóng. Cô mỉm cười nhàn nhạt, giọng xa cách: “Khỏe.”
Cô không hỏi thêm. Không chúc mừng. Cũng không nhắc gì về bữa tiệc đính hôn lộng lẫy mà cô từng thấy trên ảnh.
Mộc Đan gật đầu khẽ: “Không làm phiền hai người. Tôi đi trước.”
Cô bước lướt qua họ, mùi hương thanh nhẹ vấn vương trong gió. Lưng thẳng, từng bước đều đặn, không ngoảnh lại.
Cảnh Huy quay đầu, nhìn theo bóng lưng cô giữa dãy hành lang mạ vàng, ngực anh bất giác trầm xuống. Mộc Đan của anh, trước kia luôn im lặng lắng nghe, luôn là người nhắn tin trước, hỏi han từng chuyện nhỏ. Giờ lại như người xa lạ, bình thản, thậm chí hờ hững.
Tư Di kéo tay anh, giọng nhỏ nhẹ: “Anh nhìn gì thế?”
Anh chợt nhớ, vào ngày bà nội cô mất, cô đã gọi cho anh trong cơn mưa tầm tã. Anh đã không đến. Khi đó, anh chọn ở lại cùng Tư Di trong một buổi tiệc sang trọng, nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian để giải thích. Nhưng hôm nay, khi thấy cô như một người phụ nữ hoàn toàn khác, lạnh lùng và xa cách, anh mới chợt nhận ra thời gian ấy, đã không còn nữa.
Mộc Đan bước vào thang máy riêng dẫn lên khu cao cấp tầng thượng. Cô không nhìn lại. Trong gương phản chiếu, gương mặt cô bình tĩnh, nhưng tay cô vẫn đặt lên bụng, như một phản xạ vô thức.
“Không sao đâu.” Cô thì thầm.
“Chúng ta không cần ai trong số họ.”
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
