0 chữ
Chương 2
Chương 2
Cơn say dìm Mộc Đan vào bóng tối, như biển đêm không đáy. Trong cơn mơ hồ, cô chỉ nhớ tiếng cửa đóng lại phía sau lưng, và mùi nước hoa nam dịu thoảng trong không khí. Bóng người kia quay lại nhìn cô, đôi mắt tối sẫm nửa giận nửa lạnh nhạt.
Anh đang ở đây, Giang Dật Trần, tổng giám đốc của Giang thị, nổi tiếng là người nghiêm khắc và có bệnh sạch sẽ đến mức không ai dám đến gần. Anh vốn đến khách sạn này để tránh tiệc rượu sinh nhật bị ép buộc, đặt phòng riêng, rửa mặt rồi nghỉ ngơi một lát.
Chỉ không ngờ, cánh cửa khóa điện tử chưa kịp đóng, thì có một cô gái lảo đảo bước vào. Anh cũng vô cùng mệt mỏi nên cũng lười đôi co với cô.
Cô nói gì đó, nức nở, gọi tên một người khác, nhưng giọng khàn đặc vì rượu và mưa lạnh. Ánh mắt cô trống rỗng đến đáng sợ, như thể tất cả trong cô đều sụp đổ. Anh đã định đuổi cô ra, nhưng không hiểu sao, tay lại khựng lại.
Trong một thoáng giây, anh nhìn thấy hình ảnh của chính mình nhiều năm trước, khi mất đi mẹ vì tai nạn, đứng trong mưa lạnh và chẳng có ai để khóc cùng.
Giang Dật Trần không nói gì. Cô cũng chẳng cần ai nói gì. Chỉ đơn giản là để bản thân ngã xuống, dựa vào một người lạ, như cơn gió đêm phó mặc cho sóng cuốn đi.
Sáng hôm sau, ánh sáng rọi vào căn phòng lạnh lẽo. Mộc Đan tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, thân thể nhức mỏi và ga giường loang vết đỏ.
Bên cạnh trống rỗng. Căn phòng ngăn nắp như chưa từng có ai chạm đến, chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng được đặt ngay ngắn trên bàn, dưới nó là một tờ giấy ghi vội:
“Chi phí đêm qua. Không cần trả lại. Không cần liên lạc.” Không ký tên.
Không có lời chào, không có câu hỏi. Càng không có một chút dịu dàng. Mộc Đan cười khẽ. Không phải cười vì vui, mà là cười vì quen rồi. Cuộc đời cô, từ đầu đã là những cuộc chia ly không ai hỏi han. Một lần thất thân với người xa lạ, đối với cô cũng chẳng khác gì thêm một vết xước vào trái tim vốn đã đầy rạn nứt. Cô không cầm lấy thẻ. Cũng không tra cứu tên người đặt phòng. Mà chỉ lặng lẽ rời đi, như thể chưa từng đến.
Vài tuần sau, tin tức đính hôn của Cảnh Huy và Mộc Tư Dao rầm rộ khắp mạng xã hội, trên giấy mời lấp lánh vàng ánh kim, hai người rạng rỡ như một cặp đôi trời định. Còn Mộc Đan, cô chỉ đang ngồi trong phòng khám bệnh viện, tay run rẩy ôm bụng, nước mắt rơi trên que thử thai có hai vạch đỏ rõ ràng.
Anh đang ở đây, Giang Dật Trần, tổng giám đốc của Giang thị, nổi tiếng là người nghiêm khắc và có bệnh sạch sẽ đến mức không ai dám đến gần. Anh vốn đến khách sạn này để tránh tiệc rượu sinh nhật bị ép buộc, đặt phòng riêng, rửa mặt rồi nghỉ ngơi một lát.
Chỉ không ngờ, cánh cửa khóa điện tử chưa kịp đóng, thì có một cô gái lảo đảo bước vào. Anh cũng vô cùng mệt mỏi nên cũng lười đôi co với cô.
Cô nói gì đó, nức nở, gọi tên một người khác, nhưng giọng khàn đặc vì rượu và mưa lạnh. Ánh mắt cô trống rỗng đến đáng sợ, như thể tất cả trong cô đều sụp đổ. Anh đã định đuổi cô ra, nhưng không hiểu sao, tay lại khựng lại.
Giang Dật Trần không nói gì. Cô cũng chẳng cần ai nói gì. Chỉ đơn giản là để bản thân ngã xuống, dựa vào một người lạ, như cơn gió đêm phó mặc cho sóng cuốn đi.
Sáng hôm sau, ánh sáng rọi vào căn phòng lạnh lẽo. Mộc Đan tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, thân thể nhức mỏi và ga giường loang vết đỏ.
Bên cạnh trống rỗng. Căn phòng ngăn nắp như chưa từng có ai chạm đến, chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng được đặt ngay ngắn trên bàn, dưới nó là một tờ giấy ghi vội:
“Chi phí đêm qua. Không cần trả lại. Không cần liên lạc.” Không ký tên.
Không có lời chào, không có câu hỏi. Càng không có một chút dịu dàng. Mộc Đan cười khẽ. Không phải cười vì vui, mà là cười vì quen rồi. Cuộc đời cô, từ đầu đã là những cuộc chia ly không ai hỏi han. Một lần thất thân với người xa lạ, đối với cô cũng chẳng khác gì thêm một vết xước vào trái tim vốn đã đầy rạn nứt. Cô không cầm lấy thẻ. Cũng không tra cứu tên người đặt phòng. Mà chỉ lặng lẽ rời đi, như thể chưa từng đến.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
