0 chữ
Chương 31
Chương 31: Tai nạn thẩm mỹ công cộng
Trong phòng họp, không ít người bắt đầu cười rúc rích.
“Cô ấy nói đúng thật đấy, bộ đồ kia mà mặc lên người có chiều cao khiêm tốn thì nhìn càng lộ chân ngắn, còn kết hợp với đôi giày đó nữa, chẳng hiểu gu thời trang kiểu gì!”
“Chắc là chính cô ta cũng không biết mình chân ngắn đâu nhỉ?”
“Sao lại không biết được chứ? Không lẽ soi gương mỗi ngày mà không nhìn ra à? Bảo là giống ếch xanh là còn nhẹ, chân không chỉ ngắn mà còn thô nữa, nhìn cứ như… cóc vậy!”
“Mặc đồ như vậy mà cũng dám mơ làm nhà thiết kế? Còn thi thố ở đây!”
Những lời bàn tán ác ý không ngừng vang lên. Tả Hiểu Tình nghe thấy mà run lên vì tức.
Rõ ràng Lạc Thần Hi đang bóng gió mỉa mai cô ta chân ngắn, lại còn cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nhấn mạnh chuyện phối đồ sai cơ bản mà bất kỳ nhà thiết kế nào cũng nên biết. Nếu cô ta nổi nóng, chẳng khác nào tự nhận mình là người mà Lạc Thần Hi ám chỉ.
Càng nghĩ, Tả Hiểu Tình càng tức muốn điên lên. Vì muốn lấy lòng ban giám khảo, cô ta mới cắn răng bỏ ra một khoản tiền lớn mua bộ sưu tập xuân mới nhất của SL để mặc đến đây. Kết quả, không những không được tán thưởng, còn bị cười chê như một trò hề.
Cảm thấy không thể nhịn nổi nữa, cô ta hầm hầm giơ chân định đạp vào ghế Lạc Thần Hi đang ngồi, muốn dằn mặt một phen.
Nhưng Lạc Thần Hi vốn có nền tảng Taekwondo, phản xạ cực nhanh. Vừa thấy đối phương có động tác, cô lập tức bật người đứng dậy, né một cách nhẹ nhàng.
“Cẩn thận đấy, Hiểu Tình.” Cô mỉm cười nhàn nhạt. “Đừng đạp hỏng bàn ghế của SL, không khéo lại ảnh hưởng tới kết quả dự thi.”
Mọi người lập tức sững sờ.
Lạc Thần Hi cao khoảng 1m75, dáng người mảnh mai cân đối, đôi chân dài nổi bật, vừa đứng lên đã chiếm trọn mọi ánh nhìn. So với cô, Tả Hiểu Tình không những thấp hơn hẳn một cái đầu, lại còn lộ rõ khuyết điểm eo to chân ngắn.
Hai người đứng cạnh nhau, chẳng khác gì một con thiên nga trắng và một con cóc ghẻ. Sự đối lập này rõ ràng đến mức, không khí trong phòng bỗng chốc im bặt, rồi sau đó là tiếng cười trộm râm ran.
Quả thật, đây không còn là xấu hổ bình thường nữa mà là… hiện trường tai nạn thẩm mỹ công cộng!
Tả Hiểu Tình mất mặt đến độ không còn nghĩ được gì nữa. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, phải đánh cho cô ta một trận!
Đúng lúc này, cửa phòng họp bỗng mở ra.
“Sao lại ồn ào như vậy?” Nhân viên tổ chức thi bước vào, cau mày quét mắt nhìn quanh.
Không khí trong nháy mắt trở nên im ắng.
“Các thí sinh giữ trật tự. Tôi sẽ lần lượt gọi tên theo danh sách, ai được gọi thì theo tôi sang phòng bên để phỏng vấn. Những người còn lại vui lòng tiếp tục ngồi chờ.”
Nói xong, anh ta đọc tên thí sinh đầu tiên và dẫn người đó rời đi.
Hiểu Tình lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến đây là gì. Cô ta trừng Lạc Thần Hi một cái sắc lẹm rồi quay lại chỗ ngồi, tức giận đến nỗi mặt mày tái xanh.
Tốc độ phỏng vấn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng. Người đầu tiên chỉ vài phút đã quay trở lại với vẻ mặt thất vọng. Những người sau đó cũng không khá hơn.
“Số 12, Sao Trời, mời cô theo tôi.”
Lạc Thần Hi xách túi tài liệu, bước theo nhân viên bước vào phòng phỏng vấn cách vách.
Phía trong là một không gian trang trọng, bàn dài đặt trước mặt cô, phía sau là bảy, tám vị giám khảo đến từ SL, toàn là những nhà thiết kế chủ chốt trong ngành thời trang trong nước.
Một người đàn ông trung niên để ria mép lật xem hồ sơ của cô, nhíu mày hỏi:
“Cô tốt nghiệp trường… Mỹ thuật Hải Thành? Trường này là trường gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua.”
“Cô ấy nói đúng thật đấy, bộ đồ kia mà mặc lên người có chiều cao khiêm tốn thì nhìn càng lộ chân ngắn, còn kết hợp với đôi giày đó nữa, chẳng hiểu gu thời trang kiểu gì!”
“Chắc là chính cô ta cũng không biết mình chân ngắn đâu nhỉ?”
“Sao lại không biết được chứ? Không lẽ soi gương mỗi ngày mà không nhìn ra à? Bảo là giống ếch xanh là còn nhẹ, chân không chỉ ngắn mà còn thô nữa, nhìn cứ như… cóc vậy!”
“Mặc đồ như vậy mà cũng dám mơ làm nhà thiết kế? Còn thi thố ở đây!”
Những lời bàn tán ác ý không ngừng vang lên. Tả Hiểu Tình nghe thấy mà run lên vì tức.
Rõ ràng Lạc Thần Hi đang bóng gió mỉa mai cô ta chân ngắn, lại còn cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nhấn mạnh chuyện phối đồ sai cơ bản mà bất kỳ nhà thiết kế nào cũng nên biết. Nếu cô ta nổi nóng, chẳng khác nào tự nhận mình là người mà Lạc Thần Hi ám chỉ.
Cảm thấy không thể nhịn nổi nữa, cô ta hầm hầm giơ chân định đạp vào ghế Lạc Thần Hi đang ngồi, muốn dằn mặt một phen.
Nhưng Lạc Thần Hi vốn có nền tảng Taekwondo, phản xạ cực nhanh. Vừa thấy đối phương có động tác, cô lập tức bật người đứng dậy, né một cách nhẹ nhàng.
“Cẩn thận đấy, Hiểu Tình.” Cô mỉm cười nhàn nhạt. “Đừng đạp hỏng bàn ghế của SL, không khéo lại ảnh hưởng tới kết quả dự thi.”
Mọi người lập tức sững sờ.
Lạc Thần Hi cao khoảng 1m75, dáng người mảnh mai cân đối, đôi chân dài nổi bật, vừa đứng lên đã chiếm trọn mọi ánh nhìn. So với cô, Tả Hiểu Tình không những thấp hơn hẳn một cái đầu, lại còn lộ rõ khuyết điểm eo to chân ngắn.
Quả thật, đây không còn là xấu hổ bình thường nữa mà là… hiện trường tai nạn thẩm mỹ công cộng!
Tả Hiểu Tình mất mặt đến độ không còn nghĩ được gì nữa. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, phải đánh cho cô ta một trận!
Đúng lúc này, cửa phòng họp bỗng mở ra.
“Sao lại ồn ào như vậy?” Nhân viên tổ chức thi bước vào, cau mày quét mắt nhìn quanh.
Không khí trong nháy mắt trở nên im ắng.
“Các thí sinh giữ trật tự. Tôi sẽ lần lượt gọi tên theo danh sách, ai được gọi thì theo tôi sang phòng bên để phỏng vấn. Những người còn lại vui lòng tiếp tục ngồi chờ.”
Nói xong, anh ta đọc tên thí sinh đầu tiên và dẫn người đó rời đi.
Tốc độ phỏng vấn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng. Người đầu tiên chỉ vài phút đã quay trở lại với vẻ mặt thất vọng. Những người sau đó cũng không khá hơn.
“Số 12, Sao Trời, mời cô theo tôi.”
Lạc Thần Hi xách túi tài liệu, bước theo nhân viên bước vào phòng phỏng vấn cách vách.
Phía trong là một không gian trang trọng, bàn dài đặt trước mặt cô, phía sau là bảy, tám vị giám khảo đến từ SL, toàn là những nhà thiết kế chủ chốt trong ngành thời trang trong nước.
Một người đàn ông trung niên để ria mép lật xem hồ sơ của cô, nhíu mày hỏi:
“Cô tốt nghiệp trường… Mỹ thuật Hải Thành? Trường này là trường gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua.”
2
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
