0 chữ
Chương 32
Chương 32: Thịnh Dục
Lạc Thần Hi đứng thẳng lưng, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định:
“Trường học tốt nghiệp là gì không quan trọng. Với một nhà thiết kế, điều thực sự có giá trị chính là tác phẩm của bản thân.”
Lời nói của cô không lớn nhưng lại khiến mấy giám khảo đồng loạt khựng lại, liếc mắt nhìn nhau đầy bất ngờ. Một cô gái trẻ tuổi, đứng trước hàng loạt tiền bối trong giới thời trang, lại có thể nói ra những lời như vậy mà không hề rụt rè.
Người đàn ông để ria mép nhếch môi cười khẽ, ánh mắt dâng lên đôi chút hứng thú:
“Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí cũng không tầm thường nhỉ. Vậy thì tôi thật sự muốn xem xem, cô có tác phẩm gì đặc biệt mà dám nói lời chắc chắn đến thế.”
Nói rồi, ông ta lấy tập thiết kế mà Lạc Thần Hi chuẩn bị trong túi hồ sơ. Lúc đầu chỉ là tùy tiện mở ra một trang, nhưng khi ánh mắt quét đến nét bút đầu tiên, ông lập tức khựng lại, ngón tay dừng giữa không trung như bị cố định.
“Cái này…”
Ông nhanh chóng lật tiếp sang trang thứ hai. Vẻ mặt lúc này đã không còn bình thản như trước, mà là một sự kinh ngạc khó giấu.
Lần lượt, ông lật hết trang này đến trang khác, ánh mắt mỗi lúc một sâu, biểu cảm cũng ngày càng ngỡ ngàng.
Chỉ trong chưa đầy hai phút, toàn bộ hơn hai mươi trang bản vẽ đã bị ông xem hết một lượt. Nhưng chưa dừng lại ở đó, ria mép lại lật về trang đầu, lần thứ hai xem lại từ đầu, lần này còn cẩn thận hơn, thậm chí vừa xem vừa khe khẽ gật đầu, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm:
“Quá linh hoạt… Đường nét xử lý gọn gàng đến mức hoàn mỹ… Ý tưởng thiết kế này, không phải ai cũng nghĩ ra được…”
“Đây là bút pháp của một người có tầm nhìn lâu dài, chứ không phải chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp…”
Mấy vị giám khảo khác thấy thế, ai nấy đều tò mò chen đến:
“Andy, sao vậy? Thiết kế của cô gái này có gì đặc biệt mà ông phản ứng lớn vậy?”
“Đúng đó, mọi người đều là giám khảo, ông một mình ôm tập bản vẽ, không chia sẻ thì không công bằng nha!”
Thấy Andy vẫn ôm khư khư tập bản thảo, mấy người còn lại dứt khoát giành lấy.
“Đưa đây cho bọn tôi xem thử!”
“Đúng vậy, để chúng tôi tự đánh giá.”
Không chịu nổi trước áp lực số đông, Andy đành buông tay, để những người khác cùng xem. Vừa mở tập bản thảo ra, phòng họp bỗng yên lặng trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, phản ứng đồng loạt nổ ra.
“Thật sự là ngoài dự đoán… Tôi làm nghề hơn mười năm, chưa từng thấy sinh viên mới nào có cảm giác thiết kế chín chắn như vậy.”
“Không thể tin nổi đây là thiết kế của một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp.”
“Đừng nói là phỏng vấn, tác phẩm này có thể trực tiếp đưa đi triển lãm quốc tế rồi!”
“Không được, tôi phải đưa tập bản vẽ này cho Thịnh tổng đích thân xem qua!”
Một giám khảo tóc vàng đột ngột gập tập bản thảo lại, ôm nó quay người rời khỏi phòng họp.
Lạc Thần Hi đang còn chưa hiểu chuyện gì, vội vàng bước tới cản lại:
“Này, anh định mang tập bản vẽ của tôi đi đâu?”
Andy nửa nằm nửa ngồi trên bàn, thản nhiên đáp:
“Yên tâm đi tiểu thư, cậu ấy chỉ đem bản thiết kế của cô đến cho Thịnh tổng xem thôi.”
“Thịnh tổng? Là ai?” Lạc Thần Hi hỏi lại theo phản xạ.
“Còn có thể là ai? Chính là Thịnh Dục, thủ lĩnh thiết kế của SL, người trực tiếp đứng sau Hoa Phong Đại Tái.”
Cái tên “Thịnh Dục” vừa vang lên, trái tim Lạc Thần Hi lập tức nhảy dựng.
Thịnh Dục, người được cả giới thời trang trong nước kính nể, là nhà thiết kế quốc bảo, chỉ cần ông ra tay thiết kế một mẫu đầm dạ hội, lập tức sẽ khiến giới thượng lưu tranh nhau đặt hàng dù giá lên đến hàng trăm triệu.
Thịnh Dục sẽ xem thiết kế của cô sao?
Lạc Thần Hi không biết nên cảm thấy kích động hay sợ hãi, trong lòng vừa chộn rộn, vừa khẩn trương.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng họp lần nữa bị đẩy ra.
Một bóng người đàn ông cao lớn sải bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng, khiến cả không gian như trầm xuống.
Người đó không ai khác, chính là Thịnh Dục.
“Trường học tốt nghiệp là gì không quan trọng. Với một nhà thiết kế, điều thực sự có giá trị chính là tác phẩm của bản thân.”
Lời nói của cô không lớn nhưng lại khiến mấy giám khảo đồng loạt khựng lại, liếc mắt nhìn nhau đầy bất ngờ. Một cô gái trẻ tuổi, đứng trước hàng loạt tiền bối trong giới thời trang, lại có thể nói ra những lời như vậy mà không hề rụt rè.
Người đàn ông để ria mép nhếch môi cười khẽ, ánh mắt dâng lên đôi chút hứng thú:
“Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí cũng không tầm thường nhỉ. Vậy thì tôi thật sự muốn xem xem, cô có tác phẩm gì đặc biệt mà dám nói lời chắc chắn đến thế.”
Nói rồi, ông ta lấy tập thiết kế mà Lạc Thần Hi chuẩn bị trong túi hồ sơ. Lúc đầu chỉ là tùy tiện mở ra một trang, nhưng khi ánh mắt quét đến nét bút đầu tiên, ông lập tức khựng lại, ngón tay dừng giữa không trung như bị cố định.
Ông nhanh chóng lật tiếp sang trang thứ hai. Vẻ mặt lúc này đã không còn bình thản như trước, mà là một sự kinh ngạc khó giấu.
Lần lượt, ông lật hết trang này đến trang khác, ánh mắt mỗi lúc một sâu, biểu cảm cũng ngày càng ngỡ ngàng.
Chỉ trong chưa đầy hai phút, toàn bộ hơn hai mươi trang bản vẽ đã bị ông xem hết một lượt. Nhưng chưa dừng lại ở đó, ria mép lại lật về trang đầu, lần thứ hai xem lại từ đầu, lần này còn cẩn thận hơn, thậm chí vừa xem vừa khe khẽ gật đầu, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm:
“Quá linh hoạt… Đường nét xử lý gọn gàng đến mức hoàn mỹ… Ý tưởng thiết kế này, không phải ai cũng nghĩ ra được…”
“Đây là bút pháp của một người có tầm nhìn lâu dài, chứ không phải chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp…”
Mấy vị giám khảo khác thấy thế, ai nấy đều tò mò chen đến:
“Đúng đó, mọi người đều là giám khảo, ông một mình ôm tập bản vẽ, không chia sẻ thì không công bằng nha!”
Thấy Andy vẫn ôm khư khư tập bản thảo, mấy người còn lại dứt khoát giành lấy.
“Đưa đây cho bọn tôi xem thử!”
“Đúng vậy, để chúng tôi tự đánh giá.”
Không chịu nổi trước áp lực số đông, Andy đành buông tay, để những người khác cùng xem. Vừa mở tập bản thảo ra, phòng họp bỗng yên lặng trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, phản ứng đồng loạt nổ ra.
“Thật sự là ngoài dự đoán… Tôi làm nghề hơn mười năm, chưa từng thấy sinh viên mới nào có cảm giác thiết kế chín chắn như vậy.”
“Không thể tin nổi đây là thiết kế của một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp.”
“Không được, tôi phải đưa tập bản vẽ này cho Thịnh tổng đích thân xem qua!”
Một giám khảo tóc vàng đột ngột gập tập bản thảo lại, ôm nó quay người rời khỏi phòng họp.
Lạc Thần Hi đang còn chưa hiểu chuyện gì, vội vàng bước tới cản lại:
“Này, anh định mang tập bản vẽ của tôi đi đâu?”
Andy nửa nằm nửa ngồi trên bàn, thản nhiên đáp:
“Yên tâm đi tiểu thư, cậu ấy chỉ đem bản thiết kế của cô đến cho Thịnh tổng xem thôi.”
“Thịnh tổng? Là ai?” Lạc Thần Hi hỏi lại theo phản xạ.
“Còn có thể là ai? Chính là Thịnh Dục, thủ lĩnh thiết kế của SL, người trực tiếp đứng sau Hoa Phong Đại Tái.”
Cái tên “Thịnh Dục” vừa vang lên, trái tim Lạc Thần Hi lập tức nhảy dựng.
Thịnh Dục, người được cả giới thời trang trong nước kính nể, là nhà thiết kế quốc bảo, chỉ cần ông ra tay thiết kế một mẫu đầm dạ hội, lập tức sẽ khiến giới thượng lưu tranh nhau đặt hàng dù giá lên đến hàng trăm triệu.
Thịnh Dục sẽ xem thiết kế của cô sao?
Lạc Thần Hi không biết nên cảm thấy kích động hay sợ hãi, trong lòng vừa chộn rộn, vừa khẩn trương.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng họp lần nữa bị đẩy ra.
Một bóng người đàn ông cao lớn sải bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng, khiến cả không gian như trầm xuống.
Người đó không ai khác, chính là Thịnh Dục.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
