TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: So với ếch xanh

Tả Hiểu Tình càng được đà lấn tới, cố ý lớn tiếng để mọi người xung quanh đều nghe thấy:

“Hôm nay ai đến đây thi mà chẳng là sinh viên các trường danh tiếng trong và ngoài nước? Cô nhìn lại mình đi, học cái trường hạng ba rách nát, dựa vào đâu mà có mặt ở đây chứ?”

“Cái gì? Thật sự là từ trường hạng va ra à?”

“Trời ơi, loại trường đó thì làm sao mà học được thiết kế cho ra hồn? Tốt nghiệp ra chắc chỉ có thể ra vỉa hè mở tiệm bán quần áo thôi!”

“Thi với loại người như cô ta, chẳng khác nào sỉ nhục năng lực của chúng ta!”

“Cô ta ăn mặc thế kia mà tự nhận là nhà thiết kế à? Ngay cả bản thân còn chẳng biết phối đồ, thì thiết kế cho ai mặc?”

Dưới sự châm ngòi của Tả Hiểu Tình, không ít ánh mắt khinh miệt bắt đầu đổ dồn về phía Lạc Thần Hi, những lời thì thầm bàn tán xen lẫn cười cợt vang lên khắp nơi.

Lạc Thần Hi cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình.

Ngày hôm qua mới dọn đến Mục gia, hành lý vẫn chưa kịp sắp xếp xong, sáng nay vì vội vã nên cô vẫn mặc lại bộ đồ cũ của hôm trước. Thêm vào đó, điều kiện tài chính eo hẹp nên toàn bộ đều là nhãn hiệu bình dân, không có lấy một món đồ hàng hiệu nào.

Nhưng ít ra, cô vẫn phối đồ gọn gàng, sạch sẽ và tinh tế. Cô chọn đồ phù hợp để làm nổi bật vóc dáng mình, đâu phải lôi thôi luộm thuộm đến mức bị nói là “rách nát” như thế?

Dù trong lòng có phần ngán ngẩm, Lạc Thần Hi cũng không định phản bác. Nhưng Tả Hiểu Tình lại bước hẳn tới, chặn ngay lối đi của cô, ngón tay chỉ trỏ đầy khıêυ khí©h:

“Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng dám tới đây làm trò cười đâu! Cô tưởng mình vẫn là thiên tài thiết kế hồi cấp ba sao? Tỉnh lại đi! Bốn năm ngồi lì trong cái trường gà rừng đó, cô đã sớm bị đào thải rồi. Cô nghĩ mình có thể đứng ngang hàng với tôi, tốt nghiệp từ học viện danh tiếng à?”

Cô ta còn cố tình bật cười khinh miệt, tiếp lời:

“Nếu cô thiếu tiền đến thế, cần tôi giới thiệu cho một tiệm thiết kế nhỏ không? Một bản vẽ được trả hai mươi tệ đấy! Hợp với đẳng cấp của cô lắm.”

Lúc học cấp ba, Lạc Thần Hi không chỉ học giỏi mà còn sở hữu vẻ đẹp trong trẻo, được biết bao nam sinh theo đuổi. Sau đó cô còn được tuyển thẳng vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia danh tiếng ở châu Âu — một thành tích khiến Tả Hiểu Tình ghen đến mất ăn mất ngủ.

Giờ đây, Lạc Thần Hi đã trở về nước, chẳng còn hàng hiệu lấp lánh, không còn vinh quang quá khứ. Trong mắt Tả Hiểu Tình, đây là lúc thích hợp nhất để giẫm đạp cô.

Thế nhưng, Lạc Thần Hi khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, ánh nhìn điềm nhiên lướt qua từng chi tiết.

Tả Hiểu Tình càng đắc ý hơn, xoay người nhẹ một vòng để khoe rõ chiếc váy liền thân của mình – hàng mới nhất từ bộ sưu tập xuân của SL, phối cùng đôi giày da cổ vừa đến mắt cá chân.

Lạc Thần Hi mỉm cười:

“Bộ váy này của cô là hàng mới mùa xuân của SL đúng không? Bộ sưu tập năm nay lấy hai tông trắng – đen làm chủ đạo, phối với đường cắt đơn giản, gọn gàng để tôn lên vẻ tinh tế và khí chất thanh lịch. Phong cách này hiện đang dẫn đầu xu hướng thời trang trong nước.”

Tả Hiểu Tình cười đắc ý, hất mặt lên: “Cô cũng có mắt đấy, nhưng tiếc thật, có nhìn ra cũng chẳng mua nổi đâu.”

Lạc Thần Hi nhún vai, lắc đầu đầy tiếc nuối:

“Ừ thì đúng là đẹp thật. Nhưng có một điều… thiết kế eo của bộ này hạ khá thấp, vốn dĩ phải người cao mặc mới lột tả được khí chất. Mặc vào mà chiều cao khiêm tốn, lại còn phối với giày da cổ trung thế kia, chẳng khác nào chia đôi đôi chân ngắn thêm một lần nữa. Nhìn sơ qua, cứ như một chú ếch xanh vậy.”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng thoáng chốc im bặt.

Tả Hiểu Tình cứng đơ người. Cô ta cúi xuống nhìn đôi giày da cổ cao giữa phòng bao ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, lập tức tức đến phát run.

“Lạc Thần Hi! Cô dám nói tôi chân ngắn? Lại còn so tôi với ếch xanh? Cô đúng là chán sống rồi!”

Cô ta lao tới định giơ tay tát người.

Lạc Thần Hi lập tức lùi nửa bước, né sang một bên, ánh mắt vô tội ngước lên:

“Này này, đừng nóng! Tôi đâu có nói tên ai, chỉ đang phân tích trang phục thôi mà? Nhà thiết kế nào cũng nhìn ra mấy lỗi phối đồ cơ bản này cả. Cô đừng tự đem mình đặt vào khuôn mẫu rồi nổi nóng như thế chứ?”

Câu nói ấy khiến cả phòng bật cười rì rầm. Nhiều ánh mắt khâm phục xen lẫn buồn cười đổ dồn về phía Tả Hiểu Tình — người vốn định "lên lớp" lại bị dạy cho một bài học thời trang ngay tại chỗ.

Tả Hiểu Tình giận đến mức đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Thần Hi nhưng lại chẳng thể phản bác nổi câu nào.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.