0 chữ
Chương 21
Chương 21: Muốn ngủ với chị xinh đẹp
“Không không không, chuyện này không liên quan đến ba con đâu…” Lạc Thần Hi thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Đường Đường lại nghiêm túc lặp lại:
“Cô nói, con trai không chịu cho con gái tiêu tiền là keo kiệt! Ba ba keo kiệt!”
Cô vội cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Mục Diệc Thần.
Trời biết tên tổng tài kia ghét cô đến mức nào… Bây giờ lại còn mang thêm tội danh "dạy hư tiểu công chúa", liệu cô có còn sống được tới ngày mai không?
“Ta keo kiệt… hả?” Giọng nói trầm thấp của Mục Diệc Thần bỗng vang lên sát bên tai khiến cô giật mình suýt nhảy dựng.
Gì cơ? Hắn… hắn đến gần từ bao giờ vậy?
Cô cuống quýt xua tay giải thích:
“Không phải, tôi chưa từng nói như vậy! Anh đừng hiểu lầm!”
Mục Diệc Thần lạnh mặt lườm cô, không buồn đáp lời. Sau đó, anh cúi người định bế Đường Đường ra khỏi lòng cô.
“Đường Đường, muộn rồi, con nên đi ngủ. Về phòng với ba.” Giọng anh dứt khoát.
Nhưng bé con chỉ liếc anh một cái, rồi lập tức quay đầu nhào lại ôm cổ Lạc Thần Hi, vùi mặt vào cổ cô như thể trốn tránh.
“Không cần! Đường Đường không muốn ba ba, Đường Đường muốn ngủ với chị xinh đẹp cơ”
Mục Diệc Thần đứng yên một lúc, đôi tay vẫn giữ nguyên tư thế chờ con nhào vào lòng. Ai ngờ lại bị phớt lờ hoàn toàn.
Tình huống thật sự quá xấu hổ.
Tiểu công chúa của anh, đứa bé lúc nào cũng miệng gọi "thích nhất ba ba", vậy mà bây giờ lại quay lưng, nhào vào lòng người khác?
Mặt Mục Diệc Thần tối sầm lại thấy rõ.
Thấy vậy, Lạc Thần Hi ôm Đường Đường nhẹ giọng dỗ dành:
“Đường Đường, muộn rồi, ngoan nhé, con về phòng với ba ba ngủ được không?”
Bé con nghe xong, vẻ mặt lập tức như muốn khóc đến nơi, đôi mắt to ngấn nước, chỉ chờ giọt lệ đầu tiên rơi xuống.
“Chị xinh đẹp không thương Đường Đường nữa đúng không?”
“Không phải đâu, làm sao chị lại không thương Đường Đường chứ?” Lạc Thần Hi hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, ôm chặt lấy bé dỗ dành.
“Vậy sao chị không ngủ với Đường Đường?” Giọng bé run run, rưng rức.
“À… cái này… vì đã muộn rồi, con nên đi ngủ trước. Sáng mai tỉnh dậy, chị xinh đẹp sẽ chơi với con nhé?” Cô rối rít tìm cách giải thích.
Chẳng phải cô không muốn ngủ cùng bé con, mà là… bên cạnh vẫn còn một vị đại ma vương mang tên Mục Diệc Thần đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Nghĩ đến việc sáng nay cả nhà Mục gia đồng loạt phản đối cô tiếp cận Đường Đường, Lạc Thần Hi có thể đoán chắc, Mục Diệc Thần tuyệt đối không cho phép cô ôm con gái hắn đi.
Quả nhiên, Mục Diệc Thần đã giành trước một bước, vòng tay ôm lấy eo Đường Đường, định kéo con về phía mình.
“Đường Đường ngoan, nghe lời. Về phòng với ba, ba kể chuyện cho nghe.”
Nhưng Đường Đường lại siết chặt cổ Lạc Thần Hi, ôm lấy không chịu buông, còn cất tiếng khóc to.
“Oa… oa… Ba ba tránh ra… Con muốn ở với chị xinh đẹp cơ!”
Mục Diệc Thần tức đến đen mặt.
Con gái anh – đứa bé mà anh một tay nuôi nấng, cưng chiều đến tận trời – vậy mà bây giờ lại khóc lóc không chịu theo anh chỉ vì một người phụ nữ từng làm bé tổn thương?
Lạc Thần Hi vừa dỗ dành Đường Đường, vừa len lén nhìn sắc mặt u ám của Mục Diệc Thần, ngập ngừng lên tiếng:
“Mục đại thiếu… hay là… cứ để Đường Đường ngủ với tôi một đêm?”
Cô cũng không muốn dây dưa với tên tổng tài đáng sợ này, nhưng nghe tiếng Đường Đường khóc nức nở bên tai, lòng cô mềm nhũn, không nỡ làm ngơ.
Bé đáng yêu thế này, khóc lên nhìn mới tội làm sao…
Mục Diệc Thần liếc cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lạc Thần Hi lập tức giơ tay lên thề:
“Tôi đảm bảo, Đường Đường ở với tôi một đêm sẽ không rụng dù chỉ một sợi tóc!”
Mục Diệc Thần nhìn cô một lúc, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:
“Còn không mau lên lầu?”
Lạc Thần Hi chớp mắt ngơ ngác:
“Hả?”
“Giờ này đã gần 12 giờ! Đường Đường đáng lẽ phải ngủ từ 9 giờ rồi!” Mục Diệc Thần nói, giọng mang theo chút bực bội lẫn bất lực.
Nhưng Đường Đường lại nghiêm túc lặp lại:
“Cô nói, con trai không chịu cho con gái tiêu tiền là keo kiệt! Ba ba keo kiệt!”
Cô vội cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Mục Diệc Thần.
Trời biết tên tổng tài kia ghét cô đến mức nào… Bây giờ lại còn mang thêm tội danh "dạy hư tiểu công chúa", liệu cô có còn sống được tới ngày mai không?
“Ta keo kiệt… hả?” Giọng nói trầm thấp của Mục Diệc Thần bỗng vang lên sát bên tai khiến cô giật mình suýt nhảy dựng.
Gì cơ? Hắn… hắn đến gần từ bao giờ vậy?
Cô cuống quýt xua tay giải thích:
“Không phải, tôi chưa từng nói như vậy! Anh đừng hiểu lầm!”
Mục Diệc Thần lạnh mặt lườm cô, không buồn đáp lời. Sau đó, anh cúi người định bế Đường Đường ra khỏi lòng cô.
Nhưng bé con chỉ liếc anh một cái, rồi lập tức quay đầu nhào lại ôm cổ Lạc Thần Hi, vùi mặt vào cổ cô như thể trốn tránh.
“Không cần! Đường Đường không muốn ba ba, Đường Đường muốn ngủ với chị xinh đẹp cơ”
Mục Diệc Thần đứng yên một lúc, đôi tay vẫn giữ nguyên tư thế chờ con nhào vào lòng. Ai ngờ lại bị phớt lờ hoàn toàn.
Tình huống thật sự quá xấu hổ.
Tiểu công chúa của anh, đứa bé lúc nào cũng miệng gọi "thích nhất ba ba", vậy mà bây giờ lại quay lưng, nhào vào lòng người khác?
Mặt Mục Diệc Thần tối sầm lại thấy rõ.
Thấy vậy, Lạc Thần Hi ôm Đường Đường nhẹ giọng dỗ dành:
“Đường Đường, muộn rồi, ngoan nhé, con về phòng với ba ba ngủ được không?”
Bé con nghe xong, vẻ mặt lập tức như muốn khóc đến nơi, đôi mắt to ngấn nước, chỉ chờ giọt lệ đầu tiên rơi xuống.
“Không phải đâu, làm sao chị lại không thương Đường Đường chứ?” Lạc Thần Hi hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, ôm chặt lấy bé dỗ dành.
“Vậy sao chị không ngủ với Đường Đường?” Giọng bé run run, rưng rức.
“À… cái này… vì đã muộn rồi, con nên đi ngủ trước. Sáng mai tỉnh dậy, chị xinh đẹp sẽ chơi với con nhé?” Cô rối rít tìm cách giải thích.
Chẳng phải cô không muốn ngủ cùng bé con, mà là… bên cạnh vẫn còn một vị đại ma vương mang tên Mục Diệc Thần đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Nghĩ đến việc sáng nay cả nhà Mục gia đồng loạt phản đối cô tiếp cận Đường Đường, Lạc Thần Hi có thể đoán chắc, Mục Diệc Thần tuyệt đối không cho phép cô ôm con gái hắn đi.
“Đường Đường ngoan, nghe lời. Về phòng với ba, ba kể chuyện cho nghe.”
Nhưng Đường Đường lại siết chặt cổ Lạc Thần Hi, ôm lấy không chịu buông, còn cất tiếng khóc to.
“Oa… oa… Ba ba tránh ra… Con muốn ở với chị xinh đẹp cơ!”
Mục Diệc Thần tức đến đen mặt.
Con gái anh – đứa bé mà anh một tay nuôi nấng, cưng chiều đến tận trời – vậy mà bây giờ lại khóc lóc không chịu theo anh chỉ vì một người phụ nữ từng làm bé tổn thương?
Lạc Thần Hi vừa dỗ dành Đường Đường, vừa len lén nhìn sắc mặt u ám của Mục Diệc Thần, ngập ngừng lên tiếng:
“Mục đại thiếu… hay là… cứ để Đường Đường ngủ với tôi một đêm?”
Cô cũng không muốn dây dưa với tên tổng tài đáng sợ này, nhưng nghe tiếng Đường Đường khóc nức nở bên tai, lòng cô mềm nhũn, không nỡ làm ngơ.
Bé đáng yêu thế này, khóc lên nhìn mới tội làm sao…
Mục Diệc Thần liếc cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lạc Thần Hi lập tức giơ tay lên thề:
“Tôi đảm bảo, Đường Đường ở với tôi một đêm sẽ không rụng dù chỉ một sợi tóc!”
Mục Diệc Thần nhìn cô một lúc, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:
“Còn không mau lên lầu?”
Lạc Thần Hi chớp mắt ngơ ngác:
“Hả?”
“Giờ này đã gần 12 giờ! Đường Đường đáng lẽ phải ngủ từ 9 giờ rồi!” Mục Diệc Thần nói, giọng mang theo chút bực bội lẫn bất lực.
7
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
